Thứ Tư, 13 tháng 2, 2008

Hà Nội

hà nội, 2:30am ngày 13/2/2008
xin lỗi, tôi nhầm, 2:30pm ngày 12/2/2008
những đại lộ
lèn chặt người
và những đám bụi màu cam lấp lửng trong không gian
từ một kẽ hở nào đó
trên cao
một con mắt xanh xao bay tự do trong bầu trời tím bị rạch toang từ
một cái liếc xéo
dưới phố
***
em biết đấy
trong khoảng trống giữa hai hốc mắt tím rịm
lấp đầy những mảnh giấy vụn đầy chữ
anh không cần mở miệng thật to
những bài thơ tắt ngấm như chưa từng xuất hiện
em biết đấy
em cũng vậy
hệt như một bài thơ chưa từng bắt đầu.

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2008

a smile to remember-Charles Bukowski

một nụ cười để nhớ - Charles Bukowski

chúng tôi từng nuôi cá vàng và chúng lượn vòng quanh
trong cái bát đặt trên bàn gần rèm nặng
che khuất cửa sổ hình ảnh và
mẹ tôi, luôn mỉm cười, muốn chúng tôi tất cả
đều hạnh phúc, nói với tôi, “hãy hạnh phúc Henry!”
và bà đúng: tốt hơn là hãy hạnh phúc nếu bạn
có thể
nhưng cha tiếp tục đánh mẹ và tôi nhiều lần một tuần khi
cơn giận trong thân hình 6 foot 2 trào ra bởi ông không thể
hiểu thứ gì đang tấn công ông từ bên trong.

mẹ tôi, con cá tội nghiệp,
muốn hạnh phúc, bị đánh hai hoặc ba lần một
tuần, nói với tôi hãy hạnh phúc: “Henry, cười đi con!
tại sao con chẳng bao giờ cười thế?”

vả rồi bà cười, cho tôi thấy nó thế nào, và đó là
nụ cười buồn nhất tôi từng thấy

một ngày lũ cá vàng chết, cả năm con,
chúng bập bềnh trên nước, nằm nghiêng, mắt
chúng vẫn mở,
và khi cha tôi về nhà ông ném chúng cho con mèo
trên sàn bếp và chúng tôi thấy mẹ
mỉm cười

a smile to remember-Charles Bukowski

we had goldfish and they circled around and around
in the bowl on the table near the heavy drapes
covering the picture window and
my mother, always smiling, wanting us all
to be happy, told me, "be happy Henry!"
and she was right: it's better to be happy if you
can
but my father continued to beat her and me several times a week while
raging inside his 6-foot-two frame because he couldn't
understand what was attacking him from within.

my mother, poor fish,
wanting to be happy, beaten two or three times a
week, telling me to be happy: "Henry, smile!
why don't you ever smile?"

and then she would smile, to show me how, and it was the
saddest smile I ever saw

one day the goldfish died, all five of them,
they floated on the water, on their sides, their
eyes still open,
and when my father got home he threw them to the cat
there on the kitchen floor and we watched as my mother
smiled