Thứ Tư, 25 tháng 7, 2007

Bài thứ 20 trong tập 20 bài thơ tình của Pablo Neruda

XX

Tôi có thể viết những câu thơ buồn nhất đêm nay.

Ví dụ như viết: "Đêm đầy sao,
và chúng run rẩy, xanh biếc, những ngôi sao, ở nơi xa."

Làn gió đêm xoay tung trên bầu trời và ca hát.
Tôi có thể viết những câu thơ buồn nhất đêm nay.
Tôi đã yêu nàng, đôi khi nàng cũng đã yêu tôi.

Những đêm như thế tôi đã ôm nàng trong vòng tay.
Tôi đã hôn nàng say đắm dưới bầu trời vô tận.

Nàng đã yêu tôi, đôi khi tôi cũng đã yêu nàng.
Làm sao tôi không yêu được đôi mắt to, êm dịu của nàng.

Tôi có thể viết những câu thơ buồn nhất đêm nay.
Để nghĩ mình chẳng có nàng, để cảm thấy mình đã mất nàng.

Lắng nghe đêm mênh mông, mênh mông hơn vì vắng nàng.
Những câu thơ rơi vào hồn tôi như sương trên cỏ.

Có gì đâu nếu tôi không thể giữ nàng lại.
Đêm đầy sao và cô ấy chẳng ở bên tôi.

Tất cả chỉ thế thôi. Ai đó đang hát ở xa. Ở xa.
Và hồn tôi không thoả mãn vì đánh mất nàng.

Để lại gần nàng, ánh mắt tôi tìm kiếm nàng.
Tim tôi tìm kiếm, và nàng chẳng ở bên tôi.

Đêm nay vẫn như những đêm xưa đang truội trắng vẫn những cây này.
Chúng ta, thời xa xưa ấy, chúng ta chẳng còn là một.

Tôi không còn yêu nàng, chắc chắn, thế nhưng tôi đã từng yêu nàng biết mấy.
Tiếng tôi đã cố tìm làn gió nhẹ để nàng nghe thấy.

Của người khác. Nàng sẽ thuộc về người khác. Như những nụ hôn trước của tôi.
Tiếng nàng, tấm thân ngời sáng của nàng. Đôi mắt mênh mông của nàng.

Tôi không còn yêu nàng, chắc chắn, thế nhưng có lẽ tôi vẫn yêu nàng.
Tình yêu thì ngắn ngủi, lãng quên thì dài lâu.

Bởi những đêm như đêm nay, tôi đã ôm nàng trong vòng tay.
Và hồn tôi không thoả mãn vì đánh mất nàng.

Dù đây là nỗi đau cuối cùng mà nàng khiến tôi phải chịu đựng,
và đây là những vần thơ cuối cùng tôi viết tặng nàng.

(Pablo Neruda – 20 bài thơ tình)
(dịch từ 2 bản dịch tiếng Anh đăng trên www.poemhunter.com)

Không có nhận xét nào: