Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

No.6 Shangyi Street-Yu Jian

Thơ Vu Kiên (Yu Jian 于坚)
Tuyển chọn thơ: 1983-1993
Vu Kiên sinh năm 1954 tại Ziyang, tỉnh Tứ Xuyên, song phần lớn thời gian sống tại Côn Minh (Kunming), tỉnh Vân Nam (Yunnan). Từ cuối thập kỷ 1970 đến đầu 1980, ông tham gia các hoạt động văn học phi chính thức tại Côn Minh, gửi thi ca đăng báo và tại các buổi đọc thơ. Năm 1983, nhờ gửi thơ đến tạp chí Đồng thế hệ (Same Generation 同代) ở Lan Châu (Lanzhou), mà ông quen biết với nhà thơ Nam Kinh (Nanjing), Hàn Đông (Han Dong), và năm 1985, Vu trở thành một trong những trụ cột của tạp chí thi ca do Hàn làm biên tập Họ (Them 他们) cho đến giữa thập niên 1990. Cũng trong thời gian này, nhiều bài thơ của Vu được công bố trên các tạp chí không chính thức ở Tứ Xuyên. Kể từ giữa thập niên 1990, Vu thường xuyên đến thăm thú châu Âu và Bắc Mỹ, và trong những năm gần đây, các tuyển tập thơ của ông lần lượt được xuất bản chính thức tại Trung Quốc.

Số 6 phố Thượng Nghĩa - Vu Kiên
(tạm dịch, còn sửa)

Số 6 phố Thượng Nghĩa
một ngôi nhà kiểu Pháp màu xanh
quần lão Ngô đang hong ở tầng hai
một tiếng hét một cái đầu đeo kính thò ra qua đũng
mỗi buổi sớm là một hàng dài dặc
đứng bên ngoài nhà xí công cộng lớn kế bên
chúng tớ thường xuất hiện ở đấy lúc nhá nhem
lũ lượt vào trong như cá hộp thối
khui mấy bao thuốc lá xả luôn những phiền muộn trong nhiều ngày
phơi bày nỗi cô đơn bám theo từ biển người đó
tranh Vu Kiên treo ở trên tường
nhiều người chê bai nó
họ chỉ biết có mỗi Van Gogh
áo lão Ka bị vò nhàu thành giẻ
để chúng tớ chùi nhựa trái cây dính tay
lão ta đang lướt qua một cuốn sách khiêu dâm
để sau đó có cuộc ái tình vụng trộm
họ thường đi như là một cặp
họ cãi nhau ở đây họ tán tỉnh nhau ở đây
rồi một ngày họ tuyên bố chia tay
một thời gian, bạn bè thư giãn rất chi là vui vẻ
nhưng hôm sau, lão lại gửi thiệp mời hỉ sự
ai nấy đều vận áo quần sạch sẽ và đến dự tiệc
bản thảo của Zhu Xiaoyang lúc nào cũng vương vãi khắp bàn
văn phong hắn cũ mèm từ những năm 60 70
thằng chết tiệt cứ chằm chằm dòm chúng tớ như là cớm
thấy khó chịu bởi cặp mắt đỏ ngầu của hắn
ngại rằng chúng sẽ ánh vẻ khinh miệt nếu chúng tớ khen hay
ngại rằng chúng sẽ bắn ra tia lửa nếu chúng tớ chê dở
nên chúng tớ chỉ nói mông lung
hệt như một bài thơ thời thượng
dép Li Bo đang đè lên giày da Fei Jia
hắn khoanh chân trên hòm gối của lão Ngô
hắn tự mình tạo danh tiếng hắn có thẻ hội viên xanh (hội nhà văn)
hắn thường nằm trên giường cao hơn chúng tớ
nói về cách chúng tớ nên đi giày
cách đi đái cách giặt quần xì
cách nấu ăn cách ngủ ngáy vân vân và cứ thế
Khi hắn trở về từ Bắc Kinh năm 1982
điệu bộ hắn còn sâu sắc hơn nữa
hắn toàn nói chuyện văn chương
với giọng điệu của tác gia nổi tiếng
trà này là của lão Ngô đồng hồ điện này là của lão Ngô
tầng nhà này là của lão Ngô hàng xóm này là của lão Ngô
đứa con dâu này là của lão Ngô thuốc dạ dày này là của lão Ngô
đờm dãi này đầu mẩu thuốc lá này không khí này bạn hữu này đều là của lão Ngô
trong một thành phố không gái điếm
lũ zai tân tự tin tán phét về phụ nữ
thi thoảng lắm lũ váy đến và đi
và ai nấy đều cài khuy
ở cái tuổi mà chúng tớ thằng nào cũng mơ chui dưới một cái váy
nhưng cũng chả thích uốn lưng
Vu Kiên hãy còn chưa nổi tiếng
và vẫn bị rầy la luôn luôn
hắn viết ra nhiều bút danh ý nghĩa sâu xa
lên một tờ báo cũ
có một thằng mà ai ai cũng sợ
hắn làm ở một cơ quan nào đó
“Hắn có ối lý do để tới đây,
song chúng tớ sẽ chẳng thốt một nhời!”
trong vài ngày thời tiết thì tồi tệ
còn chúng tớ thì luôn chẳng gặp may
nên quay ra dè bỉu mấy tác phẩm gần đây của Fei Jia
tán Zhu Xiaoyang là bậc thầy vĩ đại
làm con cừu này sau đó sẽ móc cạn ví
ấp úng biện minh cho hành động này và khiến
tám cái miệng cười toe sẽ lập tức ủng hộ
ấy là giai đoạn uyên thâm
nhiều đoạn đối đáp có thể in thành sách
nếu chúng được ghi chép lại
ấy là quãng thời gian thú vị
nhiều gương mặt đã xuất hiện ở đây
nếu bạn hỏi về họ ở thành phố này
bạn sẽ nhận ra giờ tất cả đều là danh gia nhớn
trời đổ mưa phùn ngoài kia
còn chúng tớ đang đi trên phố
căn nhà xí công cộng lớn im ắng
trong lần đầu tiên hắn độc quyền sử dụng
vài người đã dựng vợ gả chồng
vài người đã trở nên nổi tiếng
vài người đang chơi bời ở trời Tây
lão Ngô cũng muốn đi nữa
ai nấy đều nói lão chỉ vờ làm du côn tất cả đều lo lắng
Ngô Văn Quang à, lão đi rồi
thì tối nay tớ ăn trực ở đâu
những món nợ ân oán cũ huyên náo và bối rối
cuối cùng thì ai nấy đều bỏ đi
chỉ còn một tầng nhà trống trải
giống như cuộn băng cũ chẳng bao giờ bật lại
ở nơi khác
chúng tớ thường nhắc tới số 6 phố Thượng Nghĩa
nói vào một ngày nào đó nhiều năm sau
lũ trẻ con sẽ tới tham quan
khi Zhang Quigguo và những người khác nghe thấy điều này
họ cảm thấy ghen tỵ song ngoài mặt thản nhiên
thế nào mà chúng tớ sau này chả phải biết Ngô Văn Quang
ở trên giường họ nghĩ về đêm đó
(tháng 6/1984)


Number 6 Shangyi Street [尚义街六号] June 1984

Number 6 Shangyi Street
a green French-style house
Lao Wu's trousers are drying on the second floor
a shout a spectacled head is trust out through the crotch
early each morning there's a long line-up
at the big public toilet next door
we usually present ourselves there at dusk
flocking into it like stinking canned fish
opening packs of cigarettes breaking out the worries of many days
unfolding the loneliness brought away from the sea of men
Yu Jian's painting is tacked on the wall
many people take exception to it
they only know van Gogh
Lao Ka's shirt crumpled up into a rag
is used by us to wipe fruit juice off hands
he's leafing through a book of pornography
later he has a love affair
they often arrive as a pair
they argue here they flirt here
one day they announce their separation
for a time, friends relax are happy
but the next day he sends out wedding invitations
everyone dresses immaculately and goes to the banquet
Zhu Xiaoyang's manuscript is invariably spread out on the table
his words at sixes and sevens
the bastard fixes a gaze on us like a policeman's
confronted by that pair of bloodshot eyes
afraid they'll look down on us if we say it's good
afraid they'll shoot out sparks if we say it's bad
we can only speak obscurely
like a fashionable poem
Li Bo's slippers are pressed down on Fei Jia's leather shoes
his feet wrapped in Lao Wu's pillow case
he's already made a name for himself he has a blue (writers union) membership card
he often lies in the bunk above us
telling us how we should wear shoes
how to piss to wash underwear
how to cook to sleep etcetera and so on
When he returned from Beijing in 1982
his manner was more profound than before
he spoke of literary intrigues
in the tone of a famous author
the tea is Lao Wu's the electricity meter is Lao Wu's
the floor is Lao Wu's the neighbors are Lao Wu's
the daughter-in-law is Lao Wu's the stomach medicine is Lao Wu's
the phlegm the cigarette butts the air the friends are all Lao Wu's
in a city without prostitutes
male virgins speak confidently of women
occasionally skirts come and go
and everybody does up their buttons
at that age we all dreamed of getting under a skirt
but weren't willing to bend at the waist
Yu Jian wasn't famous yet
and was chided every time
he wrote down his many deeply meaningful pen names
on an old newspaper
there was one who everybody feared
he worked at a certain office
"He has motives for coming,
we won't say a thing!"
on some days the weather was bad
we were always out of luck in life
so we attacked Fei Jia's recent works
said Zhu Xiaoyang was a great master
afterwards this sheep would stroke his wallet
hum and haw hedge this way and that
eight laughing mouths would immediately stand up
that was an age of wisdom
so many conversations could have produced books
if they had been recorded
it was an exciting time
so many faces appeared here
if you ask about it in the city
you'll find that they're all big names now
it's drizzling outside
and we arrive on the street
the big public toilet is deserted
for the first time he uses it alone
some have married
some have become famous
some are going out west
Lao Wu wants to go too
everyone says he's just pretending to be a tough guy all are anxious
Wu Wenguang, you're going
where'll I bum a meal tonight
old debts of gratitude and resentment clamor and confusion
finally everyone has left
an empty floor is left behind
like an old record that'll never be played again
in other places
we often mention number 6 Shangyi Street
saying that on a day many years hence
children will come to look
when Zhang Qingguo and others hear this
they feel jealous but look natural
how is it that we didn't get to know Wu Wenguang then
they think that night in their beds

Không có nhận xét nào: