Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Marriage-Louise Glück

Hôn nhân - Louise Glück

Cả tuần nay họ lại ngồi bên biển
và thanh âm biển tô màu mọi vật.
Trời xanh đầy cửa sổ.
Thanh âm duy nhất là tiếng sóng vỗ bờ -
giận giữ. Giận giữ gì đó. Bất kể
lý do vì sao anh bị đẩy ra. Giận giữ, dù anh chưa từng chạm vào em,
chưa từng thốt một lời, hầu như.

Tuỳ thuộc vào em để có câu trả lời khác,
từ biển, có lẽ thế, hoặc từ đám mây xám đột nhiên
ùa về. Mùi biển trên khăn trải giường,
mùi mặt trời và gió, mùi khách sạn, tươi mới và thơm tho
bởi chúng được thay mỗi ngày.

Anh chưa từng nói. Lời, với anh, dùng để thoả hiệp,
để làm việc. Không bao giờ nóng giận, không bao giờ dịu dàng.

Em vuốt lưng anh. Em dựa mặt vào đó,
giống như người ta áp mặt vào tưòng.

Và im lặng giữa họ là xưa cũ: người ta nói
đấy là những đường biên.

Anh không ngủ, chưa từng cố giả vờ ngủ.
Làn hơi anh ngắt quãng: anh thở miễn cưỡng;
anh không muốn thừa nhận mình đang sống.
Và anh thở hắt, giống nhà vua xua đuổi thằng hầu.

Phía dưới lặng im, thanh âm của biển,
biển cuồng nộ mọi nơi, không ngừng, không ngừng
hơi thở anh lướt theo cơn sóng -

Nhưng em biết mình là ai và muốn điều gì.
Chừng nào còn là sự thật, điều gì đó tự nhiên không làm em đau.

(The New Yorker 22/10)

Không có nhận xét nào: