Đấy là con đường hoàng thổ trong mùa đông- Cố Thành
Đấy là con đường hoàng thổ trong mùa đông,
hai bên đường rải đá.
Bụi nằm yên trên mặt trời lãnh đạm,
đang giữ ấm trong lạnh giá mùa đông.
Đi bộ mỏi,
em nói: “Đừng nhìn ngôi nhà hoang đó.
Có lẽ nó không còn. Hãy ngồi trong chốc lát
trên bờ đê này”.
Anh biết loài cỏ khô trên bờ đê này.
Với những phiến lá gẫy mời mọc
tất cả những gì chúng có, những cảm giác,
chúng nói với anh:
“Buổi đêm, mọi thứ đều có thể đổi thay.
Làn gió nhẹ nhất có thể trở thành con quỉ,
buông thả tiếng hú gào hoang dại miên man”.
Chúng nói: “Đừng ngồi quá lâu”.
Nhưng em đang thiếp ngủ
nhè nhẹ trên vai anh.
Mái tóc nâu của em phủ xuống ngực anh
rất yên bình,
quá mệt để thậm chí lay động trong làn gió.
Và mặt trời không thể chờ đợi.
Khi con mắt cảm thương của nó đã mờ đục
anh đánh mất ngôn từ để đánh thức em.
Đấy là con đường hoàng thổ trong mùa đông.
Tinh tú đầu tiên ngừng khóc;
nó đã giữ lại những giọt nước mắt vàng.
Nhẹ nhàng em dựa lên vai anh,
trong hơi thở anh ấm áp.
Đôi môi em rung rung, đang nói trong giấc mơ.
Anh biết, em đang cầu xin sự tha thứ của mẹ.
Tháng 10/1981
(Chuyển ngữ từ tiếng Trung bởi Aaron Crippen)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét