Tôi yêu.
Tôi yêu người Mỹ Latinh đến nao lòng. Yêu cái sự yêu nhau đến nồng nàn và cháy bỏng, yêu cái sự yêu nhau đến cuồng nhiệt mà hoang dại.
Tôi yêu Gabriel Marquez. Yêu cái giọng văn hiện thực mà hư cấu, về những thân phận tình yêu buồn bã nhưng luôn rực cháy yêu thương. Yêu cái lối hành văn dây cà dây muống, dài dòng, phức tạp, u ám nhưng chất chứa đam mê.
Tôi yêu những vần thơ siêu hình, mênh mang trừu tượng. Chỉ có thể cảm bằng hồn chứ không phải những con chữ loằng ngoằng, ngơ ngác, lạ hoắc và khó hiểu. Tôi yêu những bài thơ mà tôi chẳng hiểu gì của Ruben Dario, của Paolo Neruda nhưng tôi rung cảm với nỗi đau và buồn của họ.
Tôi yêu phong trào cánh tả ở Mỹ Latinh, của những con người ngây thơ nhưng dân tuý, của những thứ chủ nghĩa không tưởng mị dân nhưng lại hiện diện khắp nơi, len lỏi những khu phố nghèo nàn, những nhà chứa bẩn thỉu, những con người cả đời chẳng biết đến ông Marx, nhưng lại biết thế nào là đau khổ, là xã hội điêu tàn. Đơn giản thôi vì tôi cũng là người cánh tả và hâm (mộ) chủ nghĩa xã hội (socialism) nhưng xin đừng nhầm với chủ nghĩa cộng sản (communism).
Tôi yêu Nietzche và ngưỡng mộ Freud, những triết thuyết đọc chỉ thấy buồn ngủ chết mịe nhưng vẫn thấy hào hứng vô cùng dù rằng thật sự là tôi cũng đek hiểu gì.
Và trên tất cả, I'm actually in love 100% with you.
21/9/2006
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét