Tôi đang lặng lẽ ngồi
trước màn hình vi tính
và lặng lẽ diễn dịch
những tiếng hú gào ai
oán và điên loạn của
Allen Ginsberg như là một
ẩn dụ để phóng sinh
một ẩn dụ khác đang
sôi sục không ngừng nghỉ.
Có lẽ những cột đèn là cá thể duy nhất khiến tôi đứng lại
trầm ngâm và không nói
ngắm nhìn những mảnh bụi sao lang thang như vệt xước trong đêm tối
ánh sáng vàng chiếu sáng chân cột đèn
còn bóng người thì lẫn vào bóng đêm
như là một ẩn dụ
có lẽ tôi nên cắt mái tóc dài đen và mượt của mình
rồi thả tung từng sợi
ngắm nhìn chúng mắc vào nhành cây khô trụi và
chẳng nói một lời
tôi và hắn đều chết
như là một ẩn dụ
và kìa
những tiếng vọng
những con đường
những toà nhà
những con phố
tất cả đều mơ hồ
và là những ẩn dụ
rõ ràng
tôi
không biết...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét