Thứ Tư, 21 tháng 11, 2007

America by Allen Ginsberg

America

America ta cho mi tất cả và giờ ta chẳng là gì.
America 2 đôla 27 xen ngày 17/1/1956.
Ta hết chịu nổi ý nghĩ của mình.
America khi nào chúng ta sẽ ngừng cuộc chiến huỷ diệt loài người?
Mang bom nguyên tử cút mẹ mi đi.
Ta không thấy thoải mái đừng có làm phiền ta.
Ta không làm thơ cho đến khi tâm trí ta bình ổn.
America khi nào mi thánh thiện?
Khi nào mi sẽ lột bỏ hết quần áo?
Khi nào mi sẽ tự nhìn ngắm mình qua ngôi mộ?
Khi nào mi sẽ đáng giá với hàng triệu người Trotkyst của mi?
America tại sao các thư viện của mi đầm đìa nước mắt?
America khi nào mi sẽ gửi trứng tới Ấn Độ?
Ta chán ngấy những đòi hỏi mất trí của mi.
Khi nào ta có thể vào siêu thị và mua những thứ ta cần bằng vẻ bảnh trai của mình?
America cuối cùng mi và ta là hoàn hảo chứ không phải cõi âm.
Máy móc của mi quá thừa mứa với ta.
Mi làm ta muốn trở thành thánh.
Phải có cách khác để giải quyết tranh cãi này.
Burroughs đang ở Tangiers ta không nghĩ anh ấy sẽ trở về thât tai hại.
Mi tai hại thật hay đó là trò chơi khăm?
Ta đang cố nói toạc ra đây.
Ta cự tuyệt từ bỏ ám ảnh của mình.
America đừng đẩy nữa ta biết ta đang làm gì.
America những bông hoa mận đang rơi.
Ta không đọc báo trong nhiều tháng, mỗi ngày lại có ai đó hầu toà vì tội giết người.
America ta thấy thương cảm với những chàng Wobblies[1]
America ta từng là cộng sản khi bé và ta không hề hối tiếc.
Ta hút cần sa mỗi khi có dịp.
Ta ngồi trong nhà nhiều ngày đằng đẵng và nhìn chòng chọc đám hoa hồng trong kho.
Khi ta tới khu Chinatown ta say nhưng chẳng bao giờ phịch.
Khi ta đã quyết định là sẽ có rắc rối.
Mi nên thấy ta đang đọc Marx.
Bác sĩ tâm lý nghĩ ta hoàn toàn đúng.
Ta sẽ không cầu nguyện.
Ta có những ảo ảnh thần bí và rung động vũ trụ.
America ta vẫn không nói điều mi đã làm với Bác Max khi ông ta tới từ Nga.
Ta đang tuyên bố với mi.
Mi sẽ để cuộc sống tình cảm của mi do Tạp chí Time điều khiển?
Ta bị ám ảnh bởi Tạp chí Time.
Ta đọc nó mỗi tuần.
Cái bìa của nó chòng chọc nhìn ta mỗi khi ta lượn qua tiệm kẹo góc phố.
Ta đọc nó trong hầm Thư viện công cộng Berkeley.
Nó luôn nhắc ta về trách nhiệm. Lũ doanh nhân quan trọng. Lũ sản xuất phim quan trọng. Ai cũng quan trọng trừ ta.
Ta chợt nảy ý nghĩ ta là America.
Ta đang độc thoại lần nữa.
Châu Á đang trỗi dậy chống ta.
Ta không có cơ hội mong manh nhất.
Ta tốt hơn nên xem lại các nguồn lực quốc gia của mình.
Các nguồn lực quốc gia của ta gồm hai điếu cần sa hàng triệu cơ quan sinh dục một dòng văn chương cá nhân không thể xuất bản đang phóng 1.400 dặm/giờ và hainhămnghìn trại tâm thần.
Ta không nói về những ngục tù của ta và hàng triệu người thiếu đặc quyền đang sống trong chậu cảnh của ta dưới ánh sáng của năm trăm mặt trời.
Ta thủ tiêu các nhà thổ ở Pháp, Tangiers sẽ là điểm kế tiếp.
Tham vọng của ta là trở thành Tổng thống dù thực tế ta là tín đồ Công giáo.
America làm sao ta có thể viết kinh cầu nguyện trong tâm trạng xuẩn ngốc của mi?
Ta sẽ tiếp tục như Henry Ford các khổ thơ của ta sẽ đặc biệt như những chiếc ô tô của hắn hơn nữa chúng hoàn toàn khác giới
America ta sẽ bán cho mi những khổ thơ 2.500 USD/khổ rẻ 500 USD cho khổ thơ cũ kĩ của mi
America hãy trả tự do cho Tom Mooney
America hãy cứu lấy những kẻ Bảo hoàng Tây Ban Nha
America Sacco & Vanzetti không thể chết
America ta là lũ nhóc trong vụ Scottsboro.
America khi ta lên bảy mẹ mang ta tới các cuộc họp chi bộ Cộng sản họ bán cho chúng ta hạt đậu xanh một nhúm một vé một vé giá một cắc còn diễn văn thì miễn phí mọi người đều thánh thiện và thương cảm với công nhân tất cả đều thành thật mi không biết đảng tốt ở điểm nào năm 1935 Scott Nearing là một ông già vĩ đại một người tốt thực sự Mother Blood đã làm ta khóc ta từng nhìn thấy Israel Amter rõ ràng. Tất cả đều là gián điệp.
America mi không thực sự muốn chiến tranh.
America đó là bọn chúng những gã Nga tồi tệ.
Bọn chúng lũ Nga bọn chúng lũ Nga và bọn chúng lũ Khựa. Và bọn chúng lũ Nga.
Nước Nga muốn xơi tái chúng ta. Chính quyền Nga rồ dại. Ả muốn lấy xe của chúng ta ra khỏi gara.
Ả muốn chiếm Chicago. Ả muốn một Tạp san độc giả văn học Đỏ, ả muốn các nhà máy ô tô của chúng ta ở Siberia. Bộ máy quan liêu khổng lồ của gã muốn điều hành những trạm bơm xăng của chúng ta.
Điều đó không tốt. Ugh. Gã muốn bọn Anh-điêng biết đọc. Gã muốn lũ mọi đen to lớn. Hah. Ả muốn tất cả chúng ta làm việc mười sáu giờ một ngày. Cứu với.
America điều này hoàn toàn nghiêm túc.
America điều này là ấn tượng ta nhận thấy khi xem tivi.
America điều này đúng chứ?
Ta tốt hơn bắt tay vào việc ngay lập tức.
Thật lòng ta không muốn gia nhập Lục quân hay làm tiện trong các nhà máy cơ khí chính xác, ta cận thị và tâm thần nữa.
America ta đang ghé vai gầy vào guồng máy này đây.

Berkeley, 17/1/1956

[1] Wobblies – thành viên liên đoàn Công nhân thế giới (IWW)

Không có nhận xét nào: