Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Ruben Dario


Khi mùa thu

Tôi biết có những người sẽ hỏi: Tại sao anh không còn
hát với những âm vực hoang dại như trước đây?
Nhưng họ không hề thấy những nỗ lực trong một giờ
công trình trong một phút, những điều kỳ diệu trong một năm.

Tôi đã là cây cổ thụ, khi tôi đang lớn.
Rì rào âm thanh ngọt ngào, mơ hồ khi làn gió mơn man tôi.
Và thời khắc tuổi trẻ mỉm cười giờ đang trôi qua:
hiện tại, hãy để cơn bão cuốn trái tim tôi đi để hát!

Gửi Roosevelt

Giọng nói này sẽ đến với ông, Thợ săn, phải nói
bằng giọng Thánh kinh, hoặc theo lối thi ca của Walt Whitman.
Ông xưa cũ và hiện đại, giản đơn và phức tạp;
ông là một phần George Washington và một phần Nimrod.
Ông là nước Mỹ,
kẻ xâm lược tương lai của châu Mỹ thuần khiết chúng tôi
với dòng máu Anh-điêng, một châu Mỹ
vẫn thờ phụng Chúa và vẫn nói tiếng Tây Ban Nha.

Ông mạnh mẽ, tự hào với chủng tộc của mình;
ông học thức và năng lực, ông chống lại Tolstoy.
Ông là một Alexander-Nebuchadnezzar,
nuôi ngựa và giết hổ.
(Ông là một Giáo sư khoa Năng lượng,
như những kẻ rồ dại cho biết).

Ông nghĩ rằng cuộc sống là ngọn lửa,
rằng phát triển là sự xâm lăng,
rằng tương lai là bất cứ đâu
viên đạn anh bắn ra.
Không.

Nước Mỹ lớn lao và hùng mạnh.
Bất cứ khi nào nó rùng mình, sự rung chuyển thẳm sâu
lan toả đến tận xương sống dãy Andes hùng vĩ.
Khi nó cất tiếng, thanh âm như tiếng sư tử gầm gào.
Và Hugo đã nói với Grant: “Những ngôi sao này là của ông”,
(Mặt trời rạng đông của người Argentine lờ mờ sáng;
vì sao Chile đang mọc). Một đất nước giàu sang,
sùng bái Tiền tài và Sức mạnh;
trong khi Nàng Tự do, chiếu sáng con đường
để dễ dàng chinh phục, đỡ ngọn đuốc sáng bừng ở New York.

Nhưng người châu Mỹ chúng tôi, đã và đang có những thi sĩ
kể từ thời Nezahualcóyolt xa xưa;
nơi lưu giữ vết chân của thần Bacchus khổng lồ,
và từng học mẫu tự Panic,
và chiêm nghiệm những vì sao; cũng như biết tới Atlantic
(với cái tên vang vọng tới chúng tôi từ Plato)
và đang sống, từ thời khắc đầu tiên trong cuộc đời,
trong ánh sáng, trong lửa, trong hương thơm, và trong tình yêu –
châu Mỹ của Moctezuma và Atahualpa,
châu Mỹ thơm phức của Columbus,
châu Mỹ Công giáo, châu Mỹ Tây Ban Nha,
châu Mỹ nơi Cuauthémoc cao quý từng thốt:
“Ta không ở trong luống hoa hồng” – châu Mỹ chúng tôi
rung chuyển trong bão, rung chuyển trong Tình yêu:
Hỡi những kẻ với đôi mắt Saxon và linh hồn man rợ,
châu Mỹ chúng tôi đang sống. Và mơ mộng. Và yêu đương.
Và là con gái thần Mặt trời. Hãy cẩn trọng.
Châu Mỹ Tây Ban Nha muôn năm!
Một nghìn đứa con của sư tử Tây Ban Nha đang gầm thét.
Roosevelt, ông phải trở thành, theo ý nguyện của Chúa,
tay súng chết chóc và tên thợ săn xấu xa
trước khi ông có thể quắp chúng tôi trong những móng vuốt sắt.

Và dù ông có tất cả mọi thứ, ông vẫn thiếu một một điều:
Chúa!

from Selected Poems by Rubén Darío, translated by Lysander Kemp, University of Texas, Austin, 1988

Không có nhận xét nào: