Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2007

The Raven-Edgar Allan Poe

Con quạ - Edgar Allan Poe

Vào một đêm buồn thảm xưa, khi tôi đang suy tư, rã rời và mỏi mệt,
với cuốn sách về truyền thuyết bị lãng quên nhưng kỳ quặc,
khi tôi đang gà gật, gần như mơ màng, bỗng nhiên có tiếng động,
như thể ai đó đang nhẹ nhàng gõ cửa, gõ cửa phòng tôi.
“Một vị khách nào đó,” tôi lẩm bẩm, “gõ cửa phòng tôi -
chỉ có thế, và chẳng có gì hơn nữa”.

Ah, tôi nhớ rõ đó là một đêm tháng Chạp ảm đạm,
và từng cục than hồng đang dần nguội tàn tro chầm chậm chuyển hồn nó lên sàn.
Tôi tha thiết mong ước ban mai đến; - phí hoài công tôi mượn
những cuốn sách nhằm xoa dịu nỗi sầu khổ - nỗi sầu khổ từ nàng Lenore đã khuất -
từ người thiếu nữ sáng bừng hiếm có được các thiên thần gọi tên Lenore -
kể từ đây mãi mãi chẳng còn ai nhắc đến.

Và tiếng sột soạt mơ hồ của từng tấm rèm lụa tía buồn
làm tôi rùng mình - lấp đầy tôi nỗi khiếp sợ dị thường chưa từng cảm thấy;
và do vậy, để bình tâm, tôi tự nhủ,
“Có người khách nào đứng ở cửa phòng tôi khẩn khoản xin vào -
Một người khách muộn nào đứng ở cửa phòng tôi khẩn khoản xin vào, -
chỉ có thế, và chẳng có gì hơn nữa”.

Chẳng mấy chốc hồn tôi mạnh mẽ hơn, thoáng do dự không còn,
“Quý ông,” tôi nói, “hoặc Quý bà, cho tôi khẩn khoản lòng khoan thứ,
nhưng thực lòng tôi đang chợp mắt, và quý vị gõ quá nhẹ nhàng,
quá nhẹ nhàng khi quý vị gõ cửa, gõ cửa phòng tôi,
nên không chắc là tôi nghe thấy” - đây tôi mở rộng cửa, -
ngoài đó đêm đen, và chẳng có gì hơn nữa.

Nhìn sâu thẳm vào đêm đen, tôi đứng đó thật lâu ngạc nhiên, sợ hãi,
do dự, mơ những giấc mơ mà chẳng người nào dám mơ,
nhưng vẫn im lặng hoài, và im lặng không biểu lộ điều gì,
và lúc đó tôi thì thầm từ duy nhất, “Lenore?”
tôi thì thầm, và tiếng thầm thì vọng lại, “Lenore!” -
Giản đơn vậy thôi, và chẳng có gì hơn nữa.

Quay lại cửa, tất cả linh hồn trong tôi rực cháy,
không lâu sau tôi lại nghe tiếng gõ cửa dường như lớn hơn.
“Chắc chắn,” tôi nói, “chắc chắn có gì đó ngoài rèm cửa:
Để xem, có gì ngoài đó, và điều bí ẩn sẽ được khám phá -
hãy bình tâm một lúc và điều bí ẩn sẽ được khám phá, -
Ngoài gió ra, chẳng có gì hơn nữa”.

Tôi mở tung cánh cửa, khi ấy, với một cú vỗ cánh và kích động,
ở đó một con quạ oai nghiêm của những ngày thần thánh xa xưa;
không chút cung kính nào; không ngừng vỗ hay đứng yên một phút nào;
nhưng, với dáng vẻ quý tộc, đậu trên cửa phòng tôi -
đậu trên bức tượng bán thân Pallas trên cửa phòng tôi -
Đậu, và đậu, và chẳng có gì hơn nữa.

Lòng tôi đang sầu muộn bỗng thấy buồn cười khi nhìn con chim đen như mun đấy,
với dáng vẻ nghiêm nghị của nó.
“Này ngươi, dù đầu ngươi có bị cạo sạch”, tôi nói, “chắc cũng không thấy hèn nhát,
loài quạ đen cổ xưa và tàn nhẫn khủng khiếp lang thang khỏi bờ Đêm -
hãy nói với ta quý danh của ngươi tại bờ Địa ngục Đêm!”
Quạ đen đáp lại, “Không bao giờ nữa”.

Tôi kinh ngạc xiết bao khi nghe con chim vụng về đấy nói rõ ràng như thế,
dù câu trả lời vô nghĩa - ngu ngơ;
vì chúng ta không thể đồng tình rằng có ai đó
được ban phước để nhìn thấy chim đậu trên cánh cửa phòng hắn -
chim hay thú đậu trên bức tượng bán thân trên cánh cửa phòng hắn,
với cái tên như thế: “Không bao giờ nữa”.

Thế nhưng con quạ đậu cô độc trên bức tượng câm nín ấy,
chỉ kêu một tiếng thôi, mà như thể trút cả linh hồn vào đó.
Không kêu gì thêm - không vỗ cánh -
cho đến khi tôi khẽ thầm thì, “những người bạn khác đã bay đi trước đó -
ngày mai nó cũng sẽ bỏ tôi, như những hi vọng của tôi đã bay đi trước đó”.
Và quạ đen đáp lại, “Không bao giờ nữa”.

Giật mình khi sự im lặng bị phá vỡ bởi lời nói thích đáng như thế,
“Không nghi ngờ gì nữa”, tôi kêu lên, “những gì nó nói chỉ là thứ hàng hoá,
được lấy đi từ ông chủ bất hạnh nào đó mà Tai ương tàn nhẫn
bám đuổi riết ráo cho đến khi những bài ca trĩu nặng của hắn cất lên -
cho đến khi điếu ca Hi vọng sầu muộn trĩu nặng của hắn cất lên
Không bao giờ - không bao giờ nữa”.

Thế nhưng Quạ đen vẫn làm tôi đang sầu muộn bỗng thấy buồn cười.
Tôi đẩy thẳng chiếc ghế đệm đến trước mặt nó, và bức tượng và cánh cửa;
rồi chìm trên đệm nhung, tự tôi miên man tưởng tượng,
ngẫm nghĩ về loài chim xưa cũ quái gở -
loài chim xưa cũ quái gở, thê lương, khủng khiếp, vụng về và ác nghiệt
muốn nói gì khi kêu “Không bao giờ nữa”.

Tôi đành ngồi đồn đoán, nhưng chẳng thốt một lời
với con chim có cặp mắt rực lửa đang thiêu đốt tâm can tôi;
tôi đành ngồi đoán thêm, đầu dựa nhẹ
trên đệm nhung ánh đèn hau háu trùm lên,
nhưng đệm nhung tím lét ánh đèn hau háu trùm lên,
cô ấy sẽ siết chặt, ah, không bao giờ nữa!

Rồi tôi cảm thấy không khí đặc hơn, với mùi thơm từ lư hương tưởng tượng
nhún nhảy theo Thiên thần có những bước chân khẽ vọng trên thảm cỏ.
“Khốn nạn,” tôi khóc, “Chúa đã ban cho ngươi - qua những thiên thần này mang đến ngươi
sự khuây khoả - sự khuây khoả và thuốc giải sầu, từ nỗi nhớ của ngươi về Lenore:
Uống cạn đi, oh uống cạn đi thuốc giải sầu và hãy quên nàng Lenore đã khuất!”
Quạ đen kêu, “Không bao giờ nữa”.

“Nhà tiên tri!”, tôi gào, “thứ quỷ dữ! - ngươi lặng thinh, dù là chim hay quỷ! -
liệu Ma vương cử ngươi, hay cơn bão đã làm ngươi trôi dạt vào đây,
làm nguội lạnh tất cả lòng dũng cảm, nơi hoang vu nguyền rủa -
nơi ngôi nhà bị ám ảnh rùng rợn - hãy nói thật với ta, ta khẩn cầu ngươi -
liệu có - liệu có nhựa thơm ở Gilead? - hãy nói với ta - nói với ta, ta khẩn cầu ngươi!”
Quạ đen kêu, “Không bao giờ nữa”.

“Nhà tiên tri!”, tôi gào, “thứ quỷ dữ - ngươi lặng thinh, dù là chim hay quỷ!
dù Thiên đường đó có nhìn xuống chúng ta - dù vị Chúa đó cả hai ta đều sùng bái -
hãy nói với linh hồn có nỗi đau nặng trĩu này rằng, trong cõi Aidenn xa xăm ấy,
nó có ghì siết được người thiếu nữ thánh thiện mà các thiên thần gọi tên Lenore -
ghì siết được người thiếu nữ rực sáng hiếm hoi mà các thiên thần gọi tên Lenore”.
Quạ đen kêu, “Không bao giờ nữa”.

“Lời nói đó là dấu hiệu chia lìa chúng ta. loài chim hay quỷ sứ kia,” tôi bật dậy, gào thét -
“Hãy trở về với cơn bão và bờ Địa ngục Đêm!
Hãy đừng để lại sợi lông đen nào như là dấu hiệu của lời nói dối mà linh hồn ngưoi vừa thốt!
Hãy để sự cô đơn của ta được yên! - biến khỏi bức tượng trên cánh cửa phòng ta!
Hãy rút mỏ ngươi khỏi trái tim ta, cùng hình hài ngươi biến khỏi cánh cửa phòng ta!”
Quạ đen kêu, “Không bao giờ nữa”.

Và Quạ đen, chẳng bay đi, mà vẫn đậu im lìm, vẫn đậu im lìm
trên bức tượng Pallas xanh xao trên cửa phòng tôi;
và cặp mắt nó dường như giống một con quỷ đang mơ màng,
và ánh đèn bao trùm nó đang đổ bóng nó xuống sàn;
và linh hồn tôi cố vùng thoát chiếc bóng đang bập bềnh trên sàn đó
sẽ được bay lên - không bao giờ nữa!

©Time

Không có nhận xét nào: