Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2007

A Village Life-Louise Glück

Cuộc sống nông thôn - Louise Glück

Cái chết và sự bất định đang chờ đợi tôi
như nó đang chờ đợi tất cả loài người, những bóng tối đang ước định tôi
bởi nó cần thời gian để huỷ diệt một con người,
yếu tố trì hoãn đó
cần được giữ gìn -

Trong mỗi ngày Chủ Nhật, tôi dạo chơi cùng con chó nhà hàng xóm
để cô có thể đến nhà thờ cầu nguyện cho người mẹ đang ốm đau

Con chó đợi tôi trong khung cửa. Mùa hè và mùa đông
chúng tôi đi cùng trên con đường đó, vào sáng sớm, nơi chân đê dốc đứng.
Thỉnh thoảng con chó lại chạy biến đi - một hoặc hai lần ngắn ngủi,
thỉnh thoảng nó mới làm thế, và rồi ngừng ngay
như là một thú vui với tôi -

Sau đó, tôi trở về nhà để kiếm củi.

Tôi giữ trong tâm trí những hình ảnh về từng chuyến đi:
hoa monarda mọc bên vệ đưòng;
vào đầu xuân, con chó đuổi theo từng đàn chuột xám nhỏ

trong một thoáng nó dường như có thể
không nghĩ tới ảnh hưởng của thể xác đang dần yếu ớt đó, tỷ lệ
thể xác tới sự luân chuyển trống rỗng,

và những lời cầu nguyện trở thành những lời cầu nguyện cho cái chết.

Giữa trưa, tiếng chuông Nhà thờ ngừng bặt. Ánh sáng tràn trề:
lặng thinh, cánh đồng đầy cỏ, do đó bạn không thể thấy
ngọn núi xa xa, bao phủ bởi tuyết và băng.

Khi ngọn núi xuất hiện trở lại, người hàng xóm của tôi nghĩ rằng
lời cầu nguyện đã được đáp ứng. Quá nhiều ánh sáng cô không thể kiềm chế sự hạnh phúc -
nó bật ra thành tiếng, Hello, cô gào lên, cứ như thể
đó là sự chuyển ngữ tuyệt vời nhất.

Cô tin vào Đức Mẹ Đồng Trinh theo cách tôi tin vào ngọn núi,
dù cho ngọn cỏ không bao giờ nâng lên,
nhưng mỗi người tích trữ niềm hi vọng trong một nơi chốn khác.

Tôi làm món súp, tôi rót một cốc vang.
Tôi hồi hộp, như đứa trẻ tới thời dậy thì.
Sớm thôi nó sẽ quyết định bạn chắc chắn là gì,
một điều, một cậu nhóc hay cô bé. Không thể nào được cả hai.
Và đứa trẻ nghĩ: Tôi muốn nói một câu về điều đang xảy ra.
Nhưng nó không nói gì.

Khi tôi còn bé, tôi không biết trước điều này.

Lát sau, mặt trời lên, bóng tối tụ lại,
những bụi rậm xào xạc như những con thú vừa tỉnh giấc bởi màn đêm.
Bên trong, chỉ có duy nhất ánh lửa. Nó chầm chậm lụi tàn;
và giờ chỉ còn thùng gỗ nặng nhất là vẫn
đang đu đưa trên những giá để nhạc cụ.
Thỉnh thoảng tôi nghe được bản nhạc phát ra từ chúng
thậm chí khi đã khoá chặt các hòm.

Khi tôi là một chú chim, tôi tin mình sẽ trở thành người.
Đó là tiếng sáo. Và tiếng tù và đáp lại,
Khi tôi là người, tôi khóc như thể một chú chim.
Rồi âm nhạc biến mất. Và điều bí mật đang giãi bày với tôi
cũng biến mất.

Trong khung cửa sổ này, Mặt trăng đang treo qua Trái đất,
dù vô nghĩa nhưng đầy tràn thông điệp.

Nó đang chết, nó luôn luôn chết,
nhưng lại giả vờ là một thứ gì đó khác;
bừng cháy như một ngôi sao, và lôi cuốn, nên thỉnh thoảng bạn cảm thấy
nó có thể thật sự làm thứ gì đó lớn lên trên Trái đất.

Nếu có một hình ảnh về tâm hồn, tôi nghĩ rằng đó chính là nó.

Tôi đi xuyên bóng tối như thể là điều tự nhiên với tôi,
mặc dù tôi đã sẵn sàng là một phần trong nó.
Bình yên và lặng lẽ, bình minh lên.
Trong ngày chợ phiên, tôi đi với những cành rau diếp của mình.

(The New Yorker 13/8 issue)
© Time bản tiếng Việt

Không có nhận xét nào: