Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

Lament-Toshio Nakae

Bi ca - Toshio Nakae

Hồi ấy tôi đã không biết tôi như thượng đế khi đang bắt và giết những con rệp,
khi tôi đang chạy vụt trong Thiên nhiên
khi tôi băng qua lối đi bí mật trên đồi, qua ngôi miếu trên đồng,
khuất dưới những chùm nho akebi, bước qua những nhành dương xỉ
qua cánh đồng lau lách, leo lên ngọn đồi nơi mặt trời chuyển động như trong phim và tôi thấy một con thuyền xa xa
khi tôi nhón chân qua một lùm cây muối, đuổi bắt ve sầu suốt ngày, leo trèo cây cối, ngắm nghía biển lá, ngước nhìn bầu trời và mặt trời toả nắng chói chang, rồi nhắm mắt, gối trán lên cây

khi tôi chạy trong chiều tà
khi rụt rè khi kiêu hãnh như tay đua ngựa,
luôn cô độc, với roi trong tay, với roi quấn eo
dù tôi từng nghe kể về bọn bắt cóc và lũ quỷ núi,
tôi tin vào đôi chân thần tốc, tin không ai sẽ níu lại một thằng nhóc hạnh phúc giản đơn,
khi chia sẻ những lo lắng của mẹ. Hồi ấy tôi đã không biết.

Hồi ấy tôi đã không biết khi xô đẩy và thúc khuỷu tay vào bụi
tre, bụi bơ gai và lùm dương xỉ dưới gốc thông và lùm quýt
ngơ ngẩn trước loài chim kì lạ, đuổi bắt bướm ma, đánh tan bầy bọ và mòng màu tía;
và sau rốt tôi phát hiện ao nước xanh lét
sậy leo kín mép, sóng dịu nhẹ theo làn gió
không có nhện nước bơi, không có bóng chim hét loanh quanh buổi chiều

Hồi ấy tôi đã không biết: ao nước lớn dưới chân đồi đã bị lấp một nửa
để làm đường; những con cá lềnh phềnh phơi bụng, một đồi trọc nhỏ mong manh
không ai có thể trả lời con đường dẫn tới đâu. Tất cả đều nói, “Không rõ”.
tôi đã không hỏi thêm gì nữa
tôi chơi trò đánh kiếm với lũ nhóc hàng xóm lớn hơn, vung vẩy những thanh tre vót làm kiếm.
Tôi hụt bước và ngã khỏi vách đá chiều hôm đó - tiếng ếch ương ồn ĩ làm sao

khi tôi lẻn ra ngoài cùng bơi sông với lũ nhóc. Phơi khô quần lót ướt đẫm của tôi
tôi ghì mông lên mặt xù xì bức tường đá cứng queo, hay úp mặt vào đuôi ngựa, nom thật buồn
khi một cô bé và tôi chơi trò bác sĩ, trong nhà kho
lúi húi bí mật cả nửa ngày, rồi cô bảo mẫu tìm thấy và bật cười khúc khích.
Hồi ấy tôi đã không biết,
trời ơi, tôi đã không biết.

Tôi đang cầu nguyện: Mong mọi người đều sống rất rất lâu
Người lớn, xe điện, và cư xá là những kì quan trong đôi mắt trẻ trung
thay vì kinh ngạc của tôi,
tôi nhớ mắt mình từng nháng lửa khi nói đến hi vọng
trong khu vườn
nơi tôi còn láu lỉnh bé con

Tôi đã từng nghi ngờ họ giống như tôi
Mọi người đều nói dối, nhưng tôi không giống họ
tôi không hiểu tại sao nhiều cách được chọn để nói
nhưng tôi không hỏi họ, bởi nếu một cách sai lầm
tôi biết chắc sẽ có thứ tốt hơn
trong những ngày đó -

Xưa kia tôi từng mong hạnh phúc cho tất cả
mỗi người sẽ nhận được sự phì nhiêu
của mặt đất này
Xưa kia tôi từng tin chiến tranh giờ sẽ qua
loài người sẽ ngợi ca hoà bình
tại đất nước này -

À, khi tôi ngu dại, không ai dạy tôi
rằng người lớn thật thù địch, rằng thế giới thật xấu xa
rằng con người có quá nhiều điều để mất. Chưa từng nói.
Giờ đây, cạn kiệt màu máu, anh núp vào bóng tối,
linh hồn băng giá của tôi!


(Chuyển ngữ từ tiếng Nhật bởi Takako Lento, trích từ tập Ansei no uta, NXB Matoba Shoten, Tokyo, 1957)

LAMENT

I did not know then when I was capturing and killing bugs like a god,
when I was scampering about in Nature
when I moved through a hidden passage in the hill, by a shrine in the field,
ducking under akebi vines, stepping on ferns
through a field of sedge, to come upon a hill where the sun moved like in the movies and I saw a ship sailing in the distance
when I tiptoed through a grove of sumac, chasing cicadas all day long, climbed onto a branch, looked over the sea of leaves, saw the sky and the brilliantly shining sun, and closed my eyes, pressing my forehead against the branch

when I ran through the dusk
timidly yet proudly like a jockey,
always alone, with a rope in one hand, with a basket tied to my waist
though I had been told of kidnappers and mountain ogres,
I had faith in my quick feet, trusting that no one would grab a simple happy kid,
while sharing my mother’s worries. I did not know then

I did not know then when I pushed and elbowed through the thickets
of bamboo grasses, butterburs and ferns under pines and citrus shrubs
surprising a peculiar bird, chasing black butterflies, swatting down swarms of purple beetles and gadflies;
and when I finally found a wan pond
where reeds stood on the water’s edge, quietly and subtly waving in the wind
where not a single water strider was swimming, not a thrush was around that afternoon

I did not know then: the big pond at the foothill was filled to half its size
to make a road; fish were floating belly up; a small feeble hill was being shaved down
no one could answer where the road led to. Everyone said, “No idea.”
I did not ask any more questions
I played at sword fighting with the bigger neighborhood boys, waving about bamboo sticks for swords.
I missed my step and fell off the cliff that evening — the frogs were making a lot of noise

when I snuck out to join them for a swim in the river. To get my soaked underwear dry
I pressed my behind against the bumpy face of the sun-baked stone wall, or lay face-down on horsetails, looking glum.
when a girl and I played doctor, got into a closet
did things in hiding for half a day, and the maid found us finally, and giggled.
I did not know then,
God, I did not know.

I was praying: May all people live for a long long time
Big people, streetcars, and buildings were wonders to my youthful eyes
in a place of surprise, I remembered that my eyes sparkled when I spoke of hope
in the garden
where I was an impish little kid

I had doubts about them being like me
People lied, but I was not like them
I did not understand why some paths were taken
but I did not question them; because if one failed
I knew there would surely be something better
in those days —

Once I wished for happiness for all people
that each would receive the plentyof this earth
Once I believed that war would now end
that the people would sing of peace
in this country —

Ah, when I was ignorant, no one taught me
that big people are so ugly, that the world is so foul
that humans have so much to lose. Never.
Now, drained of the color of blood, you crouch in the dark,
my frozen soul!

(nguồn: http://japan.poetryinternationalweb.org/piw_cms/cms/cms_module/index.php?obj_id=10707)

Không có nhận xét nào: