Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2008

Walt Whitman-Tallulah Flores

Walt Whitman - Tallulah Flores

Bởi lúc nào đó ông nhắc tới những đường biên
dẫu biết rằng những đường biên chẳng hề tồn tại
và rằng chẳng có gì là chắc chắn, cả những thứ giản đơn, những thứ không tồn tại,
tôi ngợi ca Walt Whitman và tôi lạc trong giọng hát ông
bởi dễ nhận thấy ông gần như có thể chối bỏ mình
sáng tác đoạn đối thoại của những chối bỏ sắp tới khác
hoặc những gần gũi càng hợp hơn để tụng ca thời gian.

Bài ca của ông, giờ đây tôi tự hát
và lấy làm của mình, của những người đang tới
bởi ông yêu cầu điều đó và tôi tin vào bản thân
và vào thời đại đau thương và chết chóc hão huyền của mình,
và vào tương lai hão huyền những cuộc sống mà tôi sẽ không ở đó.

Tôi không độc đáo, như ông đã nói, và tôi sẽ không bao giờ trở thành ai khác, bởi điều này vô nghĩa.
Bởi chúng ta đang nhắc tới biển, và chạm vào biển, và du hành tới biển,
bởi mọi thứ đều khô cằn
và thấy thứ chúng ta có thể là trong quá khứ và hiện tại.
Bởi chúng ta đã không biết về dòng sông hay con người thật
Và chúng ta nhảy bổ vào phân bón và lớn lên nhờ nó.
Bởi chúng ta đang ném những bài diễn văn lên đất ẩm và lên đất khô,
Và tự hỏi những câu mà chúng ta có thể nghĩ về thời gian, bởi thời gian đang phiền nhiễu chúng ta
Tôi đang nói điều này để ông có thể tụng ca nó.

Giai điệu không thể sai lạc!
Ông chạm vào tai tôi dù tôi không yêu cầu.
Tôi luôn biết điều này và nó không làm tôi hạnh phúc.
Ông đã đạt được hạnh phúc nhờ thả hồn ngắm lá cỏ mùa hè.
Chúng tôi chỉ ngắm những chiếc lá đó trong một mùa
Và chúng tôi không nhận ra điều bí ẩn.
Chúng tôi không có tự tin của ông, Walt Whitman.
Chúng tôi đang vượt qua ông trong cõi chết.

(Chuyển ngữ từ tiếng Tây Ban Nha bởi Nicolás Suescún, trích từ thi tập Nombrar las cosasNXB: First published on PIW, 2008)


WALT WHITMAN

Because at some point he mentioned frontiers
knowing that frontiers do not exist
and that nothing was certain, not even simple, non-existent things,
I celebrate Walt Whitman and I lose myself in his voice
because it’s easier to know he’s near to be able to abandon him
inventing another dialogue of forthcoming abandonments
or proximities more fitting to the celebration of time.

Song of himself, I sing myself
and take possession of myself, of those who come
because you asked for it and I believe in myself
and in my time of vain sorrow and death,
and in the so vain future of the many lives I will not live.

I am not original, as you said, and I shall never be either, because it means nothing.
Because we talk about the sea, and touch the sea, and travel to the sea,
because everything is dryness
and we see what we can of the past and the present.
Because we did not know the true river or the real man
and we jumped into the manure and built on it.
Because we throw discourses onto the wet earth and onto the dry earth,
and ask ourselves questions so we can think about time, because time disturbs us.
I’m saying it so that you can celebrate it.

Incorrigible melody!
You touch my ear athough I did not ask it.
I have always known it and it does not make me happy.
You attained happiness by inviting your soul to observe a leaf of grass in summer.
We observe the leaves in only one season
and we’re blind to mystery.
We don’t have your assurance, Walt Whitman.
We have outdone you in death.

(source: http://colombia.poetryinternationalweb.org/piw_cms/cms/cms_module/index.php?obj_id=10792&x=1)

Không có nhận xét nào: