Thứ Năm, 3 tháng 1, 2008

Words-Toshio Nakae

Ngôn từ - Toshio Nakae
Thì thầm từ “im lặng” mà không thực sự biết từ đó. Ném đi một cách không nghĩ suy từ “chim”. Nhìn vào những từ “biển”, “đàn bà” và “cá” một cách vô nghĩa. Sử dụng những từ như “bè bạn”, “con người” và “cô đơn” một cách không lưỡng lự. Chỉ có người vô sỉ mới làm điều đó.
Chúng ta có thể không còn cứu vớt được những từ “tình yêu” và “cái chết”. Những từ “chạy”, “nhảy” và “đi” đã cực kỳ mệt mỏi rồi, giống như những người lính bị thương.
Chúng ta nên ngay lập tức tẩy xoá mọi trang trong từ điển. Chúng ta nên cầm cố những cuốn sách trong dĩ vãng. Vả chăng, cũng cần thiết cho chúng ta để quên đi ngôn từ, đồng thời chúng ta sẽ không được đặt tên hay được gọi là những người văn minh. Chúng ta sẽ là những kẻ rợ mọi. Và chúng ta sẽ, mỗi chúng ta, đồng tồn tại với mọi vật và hành vi.
Chỉ đến thời cháu chắt chúng ta mới cho phép mọi người được thốt từng từ một, giống như họ xây nhà.
Một từ mà chỉ được diễn tả bằng điệu bộ, những từ đơn giản nhất và âm nhạc chi phối cuộc sống chúng ta – hãy tưởng tượng đến một nơi tôi đang nói cuống cuồng như gã lên cơn sốt, và thường xuyên chối bỏ biểu lộ bằng những ngôn từ đúng đắn.
(Chuyển ngữ từ tiếng Nhật bởi William I. Elliott và Kazuo Kawamura, trích trong tập Kyohi (Refusal), NXB Bundosha, Kyoto, 1959)
WORDS
To murmur the word ‘silence’ without really knowing the word. To throw away thoughtlessly the word ‘bird’. To look at the words ‘sea’, ‘woman’ and ‘fish’ meaninglessly. To use such words as ‘friends’, ‘humans’ and ‘solitude’ unhesitatingly. Only a shameless person would do this kind of thing.
We can no longer heal the words ‘love’ and ‘death.’ The words ‘run’, ‘jump’ and ‘walk’ are extremely exhausted, like wounded soldiers.
We should at once blank out every page of the dictionary. We should put away books in past ages. Moreover, it is essential for us to forget words; otherwise we would not be entitled to be called civilized people. We would be barbarians. And we should, each of us, co-exist with things and actions.
Only in the age of our great grandchildren would we allow people to utter words one by one, just as they would build houses.
A world where only mime, the simplest words and music govern our lives — imagining such a place I am already speaking deliriously like a feverish patient, and often refusing to testify in proper words.

Không có nhận xét nào: