Thứ Hai, 14 tháng 1, 2008

4:30pm/lạnh/mơ

homage to allen ginsberg

chiều nay tôi thấy một người đàn ông vác đàn guitar trên vai băng qua đường
liệu có phải ông không Garcia Lorca nhưng tôi không thấy nắng phương Nam đâu cả có khi mặt trời cũng bị bắn chết ngày hôm đó


Ta đang lần mò Sigmund Freud giờ này ông ở đâu
phải thú nhận với ông sáng nay ta bắt gặp một giấc mơ
như ngày bé trong đó ta thấy những khối lập phương đỏ và đen
rồi như Alice lạc vào xứ Wonderland
ta trở nên nhỏ bé và những khối lập phương đổ khổng lồ đổ ập không ngừng vào ta
ta gào thét ta tỉnh dậy và thấy ga giường đã ướt
mẹ kiếp ta đã không gặp ông, ông đang Giải mộng cho ai khi đó
hiện tại ta đoán đấy chính là mặc cảm từng ám ảnh ta
nhưng nó lại ám ảnh ta và giờ đây ta vẫn thấy mình nhỏ bé và luôn bị hút vào những vòng xoáy đỏ và đen nhận chìm ta nghiền nát ta bằng những cơn mơ lập thể
nhưng như ta nói rồi đấy Freud ông hãy giải thích đi
hữu thức là vậy còn ẩn ức libido của ta là gì
ông đâu rồi

ồ xin lỗi Walt Whitman vì đã không nhận ra ông
mắt ta quá kém để nhận ra Lá cỏ và ta còn quên đeo kính nữa
nhưng bài hát của ông giờ vẫn là của ông
còn những ngọn cỏ của ta nát bươm như bộ râu bạc của ông vậy
còn Jack Kerouac vẫn cô đơn trên con đường cái quan không người đọc
trong khi William Burroughs mất tích chắc hẳn anh ta lạc lối khi tìm bữa ăn trưa trần truồng trong nhà thổ ở Tangiers
còn Michael McClure có lẽ vẫn đang khóc cho lũ cá voi khi những con tàu thịt bập bềnh trong không khí ở độ cao 10m so với mặt biển Atlantic

thật lòng
khu vườn của cha không khiến ta cảm thấy bớt sợ
con tàu gỗ của cha đã không ra khơi từ 20 năm nay
giờ buồn bã hướng đầu về phía Đông
ngóng một ngày nào đó có thể Poseidon sẽ nhận chìm nó trong nỗi nhớ về biển

ôi không
trên radio Louis Amstrong vẫn mải miết tìm một hợp âm nghịch cho cây trumpet
còn Miles Davis đâu nhỉ
à chắc hẳn bố già đang say trong ảo giác thi đấu với Frank Zappa
và người thắng cuộc là Bob Dylan với ba hợp âm quen thuộc còn giọng ca lăn lăn mãi

chết tiệt
ta lại thấy giấc mơ kia
như một bóng ma bao phủ châu Âu hàng thế kỉ
và giờ đây nó lan như dịch hạch
tràn ngập các kinh tuyến và các vĩ tuyến
với khát vọng nhào trộn các lục địa thành bột mỳ và nướng bánh cho những ruồi
cơn buồn nôn tuyệt vọng

Freud
khi ta cần ông nhất thì ông không có mặt
có lẽ ta cần nụ hôn chúc phúc của Judas thần thánh
và một lần nữa Carl Jung đi vắng
hắn ta mải Thăm dò tiềm thức cho Adolf Hitler chăng
hay đang sửa đồng hồ tại Zurich
hitler chết rồi

không
có lẽ ta nên quay về thế giới riêng của mình
và tiếp tục mơ giấc mơ đó
thế giới riêng của ta

Không có nhận xét nào: