Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

A house for stars-Toshio Nakae

Ngôi nhà dành tặng các vì sao - Toshio Nakae

Chẳng cần nhà thiết kế cổ điển hay kiến trúc sư tiền phong giúp đỡ, một ngôi nhà được xây đâu đó ở một góc bầu trời.
Chẳng cần âm thanh của búa hay máy trộn bê tông, một ngôi nhà đang được xây.
Chẳng cần hàng rào hay tường hay thậm chỉ cả đất, mọi thứ và chi phí chẳng tốn kém bao nhiêu.
Một khu vườn đêm bao la xơ xác. Một ngôi nhà không cần đất trống rỗng nhỏ nhoi. Chẳng có gì ngoài những trái thở dài kết tinh, không được chấp nhận, chẳng cần mái, chẳng cần cột, chẳng cần khung thép. Sự vô nghĩa lạnh lùng thật lạnh lùng.
Những tinh thể hình ngôi nhà của vô vàn tiếng thở dài run run. Qui hoạch nhưng chẳng cần đường xá, họ tạo nên thành phố.

Chẳng để sống trong ngôi nhà đó trong thành phố đó, chẳng để nghỉ ngơi trong ngôi nhà đó, ngoài giận giữ trong ngôi nhà đó, chỉ để giận giữ, cần có cuộc sống ở Hiroshima và Nagasaki. Cần có cuộc sống ở Auschwitz và Stalingrad.
Và lúc này đây, chẳng ai thăm viếng thành phố đó. Ngôi nhà đó. Ngôi nhà chỉ các vì sao ở, ngôi nhà dành tặng các vì sao, ngôi nhà dành tặng những tiếng thở dài nhân tính.
Sẽ bốc hơi trong giận giữ. Ngôi nhà đánh thức đúng lúc một ảnh ảo như là giấc mơ mờ nhạt, thật mờ nhạt xuất hiện ở tận cùng nỗi tuyệt vọng.

(Chuyển ngữ từ tiếng Nhật bởi William I. Elliott và Kazuo Kawamura, trích từ thi tập 20 no shi to chinnkonnka (Twenty Poems and Requiems), NXB Shichosha, Tokyo, 1963)

A HOUSE FOR STARS

Without the help of any classical designer or avant-garde architect, a house is built somewhere in a corner of the sky.
With no sound of a hammer and with no concrete mixer, a house is built.
Without a fence or walls and without even land, things and expenses are only lavishly wasted in the far distance.
A bare, boundless night garden. A tiny, empty, landless house. Nothing but the crystallized fruit of sighs, unapproved, without a roof, without pillars, without a steel frame. Cold, cold meaninglessness.
House-shaped crystals of countless trembling sighs. Set apart without roads, they constitute a city.

Not to live in that house in that city, not to rest in that house, but to get angry in that house, only to get angry, life was necessary in Hiroshima and Nagasaki. Life was necessary in Auschwitz and Stalingrad.
And yet, that city where no visitors are. That house. The house where only stars live, a house for stars, a house for human sighs.
It will evaporate in anger. A house that beautifully arouses an illusion just as a faint, faint dream does at the end of despair.

(nguồn: http://japan.poetryinternationalweb.org/piw_cms/cms/cms_module/index.php?obj_id=10724&x=1)

Không có nhận xét nào: