Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

Self-Portrait-Adam Zagajewski

Chân dung tự hoạ - Adam Zagajewski

Giữa máy vi tính, bút chì, và máy chữ
nửa ngày trôi qua. Một ngày sẽ dài như nửa thế kỷ.
Tôi sống ở những thành phố xa lạ và thi thoảng kể lể
với những người xa lạ về những vấn đề xa lạ với tôi.
Tôi nghe khá nhiều nhạc: Bach, Mahler, Chopin, Shostakovich.
Tôi nhận ra có 3 yếu tố trong âm nhạc: yếu đuối, mạnh mẽ, và đớn đau.
Yếu tố thứ tư không có tên.
Tôi đọc các nhà thơ, còn sống và đã chết, họ dạy tôi
kiên trì, niềm tin, và kiêu hãnh. Tôi cố hiểu
những triết gia vĩ đại - nhưng thường chỉ bắt được
những mảnh rời tư tưởng quí giá của họ mà thôi.
Tôi thích tản bộ trên các khu phố Paris
và nhìn ngắm những người cũng thế, thôi thúc bởi đố kị,
giận dữ, ham muốn; lần theo đồng bạc cắc
chuyền từ tay người nọ sang tay người kia khi nó dần
mất đi hình tròn (mặt nghiêng của hoàng đế đã mòn hết).
Cạnh tôi cây cối chẳng biểu đạt điều gì
ngoài vẻ tuyệt mĩ thờ ơ xanh lục.
Những con chim đen tới lui trên các cánh đồng
kiên nhẫn đợi chờ như goá phụ Tây Ban Nha.
Tôi không còn trẻ nữa, nhưng ai đó khác luôn già hơn.
Tôi thích ngủ sâu, khi tôi ngừng tồn tại,
và cưỡi xe thật nhanh trên các con đường quê khi những cây dương và những ngôi nhà
tan rã như mây trong ngày nắng.
Thi thoảng trong bảo tàng các bức tranh nói với tôi
và trớ trêu thay đột nhiên biến mất.
Tôi ưa thích nhìn kĩ khuôn mặt vợ mình.
Mỗi Chúa nhật tôi gọi cho cha.
Mỗi tuần khác tôi gặp bè gặp bạn,
như thể minh chứng lòng thành thực của mình.
Đất nước tôi đã tự giải phóng khỏi một con quỉ. Tôi mong ước
lần giải phóng tiếp theo.
Tôi có thể giúp gì cho điều này? Tôi không biết.
Tôi thực sự không phải là đứa trẻ của đại dương,
như Antonio Machado từng viết về mình như thế,
mà là một đứa trẻ của khí trời, bạc hà và tiếng cello
và không theo mọi cách thế giới cao cấp
vắt chéo những con đường trong cuộc sống – tới nay –
vẫn thuộc về tôi.

(Chuyển ngữ từ tiếng Ba Lan bởi Clare Cavanagh)

Self-Portrait - Adam Zagajewski

Between the computer, a pencil, and a typewriter
half my day passes. One day it will be half a century.
I live in strange cities and sometimes talk
with strangers about matters strange to me.
I listen to music a lot: Bach, Mahler, Chopin, Shostakovich.
I see three elements in music: weakness, power, and pain.
The fourth has no name.
I read poets, living and dead, who teach me
tenacity, faith, and pride. I try to understand
the great philosophers--but usually catch just
scraps of their precious thoughts.
I like to take long walks on Paris streets
and watch my fellow creatures, quickened by envy,
anger, desire; to trace a silver coin
passing from hand to hand as it slowly
loses its round shape (the emperor's profile is erased).
Beside me trees expressing nothing
but a green, indifferent perfection.
Black birds pace the fields,
waiting patiently like Spanish widows.
I'm no longer young, but someone else is always older.
I like deep sleep, when I cease to exist,
and fast bike rides on country roads when poplars and houses
dissolve like cumuli on sunny days.
Sometimes in museums the paintings speak to me
and irony suddenly vanishes.
I love gazing at my wife's face.
Every Sunday I call my father.
Every other week I meet with friends,
thus proving my fidelity.
My country freed itself from one evil. I wish
another liberation would follow.
Could I help in this? I don't know.
I'm truly not a child of the ocean,
as Antonio Machado wrote about himself,
but a child of air, mint and cello
and not all the ways of the high world
cross paths with the life that--so far--
belongs to me.

(nguồn: http://plagiarist.com/poetry/4275/)

Không có nhận xét nào: