Thứ Năm, 24 tháng 1, 2008

Vỡ

Hôm nay thật tồi tệ tôi ngồi trước màn hình gõ và gõ xoá và xoá tới
ba bài thơ dang dở. hình như tôi đang cố chối bỏ những đứa con
dị dạng để chẳng hướng tới đâu. vô vọng tôi nói chuyện phiếm
và còn giận giữ hơn khi ai đó đề cập tới một tay diễn viên ngôi sao
nào đó chết vì uống thuốc ngủ quá liều. điều này thật vô nghĩa. với những
liều methadone thông thường cũng đủ làm tim đột ngột ngừng lại. bạn
sẽ chìm trong giấc ngủ và sáng hôm sau không ai có thể đánh thức bạn.
điều đó quá khó khăn? để chấp nhận. tôi không tin điều đó. thật sự.

chúa đã chết. đó là điều tôi xác tin. tôi không tin sự phục sinh. với tôi
đức tin là quá đắt và chắc chắn tôi không bao giờ đủ tiền để mua
nó. nhưng hình ảnh một người ôm mặt khóc dưới chân thánh đường
trong một ngày mưa, chắc chắn, thật đẹp, tôi xác tín điều đó. bởi trên
cao một nỗi buồn lớn ngắm nhìn một nỗi buồn nhỏ. và không có gì
xảy ra, tôi xác tín điều đó, tiếp theo. giờ đây tay tôi lạnh cóng. tôi hút
một điếu thuốc và ngắm nhìn những làn khói bập bềnh trong không
gian với những tư thế thật siêu hình. điều đó có ý nghĩa gì? hôm nay
tôi đọc một bài thơ. và tôi không cảm thấy từng giọt mưa ngoài kia
còn đẹp nữa. tôi xác tín điều đó. điều đó có ý nghĩa gì? Giấc mơ.

tôi xác tín một nỗi buồn. tôi xác tín tay ca sĩ da đen đang rên rỉ một điệu blues
buồn, thật buồn. và những giọt mưa rơi, rơi mãi. thành phố bập bềnh trôi
trong một giọt nước lớn. rõ ràng thánh đường làm bằng nước mắt. tôi
nghi ngờ, chúa là kẻ ưa nước mắt, và từng khóc nhiều hơn bất cứ ai, tôi
tuyên bố điều đó. nhưng tôi đột nhiên nghi ngờ. nếu vậy thì, rõ ràng, tôi
sinh ra
từ
nước mắt.
Tôi xác tín điều đó.

Không có nhận xét nào: