Sườn đồi lạnh lẽo - Rachel Hadas
Tháng năm trôi đi,
em nhớ anh nhiều hơn.
Quên nơi em thường để chìa khoá,
em thỉnh thoảng nhìn thấy một cánh cửa
và nhiều lần khác cảm thấy choáng váng và mất mát,
dù sống trong cơ thể
và cuộc sống của riêng em, có lẽ,
hoang mang và cô đơn
như chàng hiệp sỹ, bắt cóc và giải thoát
tới một thế giới mờ, ai đó nói
và em thức dậy thấy mình nơi đây
trên sườn đồi lạnh lẽo này.
(The New Yorker 23/7/2007)
©Time bản tiếng Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét