Thứ Ba, 11 tháng 9, 2007

Lake Water-David Ferry

Nước hồ - David Ferry

Giờ là một trưa hè tháng Mười.
Tôi ngồi trên ghế gỗ, nhìn
hồ nước qua một tấm bình phong xanh cao ngất
Hoặc đúng hơn là, nhìn mặt nước hồ,
Thấy ánh sáng rung rung trên mặt
Như thế nó là làn hơi nóng lung linh.
Hôm qua, khi tôi ngồi đây, nó đã như thế,
Sự giống nhau bất chấp tác động của mùa.
Hai lần chứng kiến dường như đó đã là một sự thật.
Tôi có thể nhận thấy nhiều cây phía bên kia hồ
Đang bắt đầu đổi thay, như thể không gian
Đang hoàn toàn hoà mình vào mùa hè,
Với mục đích phủ nhận sự tự nhiên riêng có.

Một làn gió nhẹ miên man và dai dẳng
Thổi vào bờ từ phía bên kia
Hoặc từ thế giới bên ngoài phía bên kia.
Thanh âm nhè nhẹ từ những cơn sóng dìu dịu vỗ bờ
Mà gió kia gây nên - có gì đó trẻ con
Về nó, một đứa bé nơi bầu ngực mẹ. Ánh sáng
Đang chuyển động nhưng không chuyển động trên mặt nước.

Làn gió kia mạnh dần nhưng vẫn miên man,
Sự mạnh thêm của gió trở thành sự kiện chi phối
nhè nhẹ, cưỡng ép sự chuyển giao quyền lực
Lãng quên ngọt ngào giữa ánh sáng và bóng tối,
Sự đổi thay ánh nắng trên mặt nước,
Ngay lập tức trở nên kín đặc và kích động hơn
Một cách thầm lặng, giống như tập trung các xúc cảm
Đã từng tản mác và rời rạc nhưng giờ thì không.
Sau đó là mát dịu từ bóng một đám mây,
Và ánh sáng lắng bớt đôi chút, thu mình lại.

Mặc dù đây vẫn là hồ nước với
Một cơn thuỷ triều đang dâng nhẹ lên bờ.
Thanh âm của nước nhẹ nhàng khi vỗ
Bờ rõ ràng là gợi cảm,
Trong trạng thái lỏng, cân đối,
Dai dẳng, lãng quên trẻ con của nó.
Như thể nó đang trở lại
Sự bắt đầu, một khởi nguồn cuộc sống.

Mặt hồ nước giống như một trang sách mà
Những cụm từ và thậm chí là cả câu được viết trên đó,
Thế nhưng bởi làn gió nhẹ, và sự xoay vòng của năm,
Và cảm nhận mặt nước hồ này, đang
Trải qua một ngày đặc biệt, đến từ một
Nguồn nào đó ở nơi nào đó, phía dưới, bên trong, nội tại,
Hoặc từ nơi khác, không xa, một con suối, một con lạch
Khởi nguồn từ nơi nào đó khác nữa,
Nó giống như ý tưởng của một bài thơ chưa từng được viết
Và có thể không bao giờ được hoàn thành, bởi
Mặt giấy cũng giống như nước hồ,
Luôn lấy lại những gì được viết trên nó,
Và tất cả ngôn từ của tôi về hồ nước và
Những cảm xúc của nó hoặc sự lãng quên ngọt ngào của nó.
Hoặc thậm chí sự tồn tại của nó như một nguồn gốc,
Tất cả đều bị xoá sạch bởi sự đổi thay của làn gió
Hoặc bởi áng mây lơ đãng ngang qua.

Khi, một thoáng sau khi nàng mất, tôi nhìn vào
Gương mặt nàng, bất động như điều gì đó tự nhiên,
Hồ nước, nói, bề mặt nó khó đọc,
những nguồn ý nghĩa của nó không thể tìm thấy.
Miệng nàng mở rộng như thể có điều gì thổ lộ;

Nhưng có thể bởi sự diễn đạt của tôi như là một diễn văn.


©Time bản tiếng Việt

Không có nhận xét nào: