Thứ Năm, 13 tháng 9, 2007

Venice-James Longenbach

Venice - James Longenbach

Bà Hunter là cái tên duy nhất tôi có về bà,
một bà già giàu có đính ước với cha tôi, một hoạ sỹ,
để làm tài liệu cho bộ sưu tập chìa khoá của bà.
Những bức ảnh mà bà cho là kém thẩm mỹ.

Bà đã sống trong chuồng ngựa có mái hai mảng, sơn đen.
Khi cha tôi vẽ tranh về những chiếc chìa khoá này
Tôi phác hoạ ngôi nhà đó -
Chiếc dù Trung Hoa trong cái hòm dựng,
Tấm rèm tù trưởng Arập phủ bàn ăn, dưới kính

Tôi đã thêm nhiều thứ nên có mặt, một cây đàn clavico.
Tôi xoá đi những thứ dường như bí ẩn.
Một lần, sau khi ngã vào bảng pha màu của cha,
Ông đã phải cọ lớp màu bám trên tóc tôi.

Không để mọi thứ bị thừa thãi.
Ngôi nhà chứa đựng những thứ được làm sẵn.
Không vật liệu thô: vật liệu mang
nặng dấu tích cũ, mòn vẹt,
từ những thứ khác được làm trước đó –

Giống như bản thân ngôi nhà, từng là nơi nuôi ngựa,
Giờ có thể xác định rõ ràng những thứ tôi nhận biết bằng bản năng
dù chưa từng nhìn thấy: những thứ kỳ lạ duy nhất đó có thể tuyệt đẹp.
McNamara, Westmoreland – bên ngoài cuộc chiến tiếp tục.
Ngôi nhà của bà là nơi tôi sống trong tưởng tượng.

Trong một thoáng, tôi nghĩ mình cũng là một hoạ sỹ.
Sau đó tôi nghĩ có lẽ là một nhạc sỹ.
Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy San Simeone Piccolo
bập bềnh trên Grand Canal,
Tôi đã bước vào trí tưởng tượng.
Tôi mua một chiếc chìa khoá cho Bà Hunter.

(The New Yorker 2/7)

©Time bản tiếng Việt

Không có nhận xét nào: