Cuộc sống - Jason Shinder
Khi mẹ tôi dường như không thể chịu đựng nổi
thêm một cơn phê nữa, thêm một viên da cam điên rồ nữa,
chị tôi, im lặng, đứng ở cuối
giường và chậm chạp kỳ cọ đôi chân,
trầy xước với lớp da vàng, cứng,
và cáu bẩn bám dưới những móng gẫy,
thứ không hề thay đổi theo thời gian ngoại trừ
cái cách mẹ phê trong một thoáng
như thể một dạng khuây khoả mà không hề khuây khoả.
Và rồi, mắt nhắm nghiền, mẹ nói
một hoặc hai từ về sự dễ chịu của cuộc sống,
là một kiểu lãng quên, với ý thức
về những ý nghĩa của việc sống đủ lâu
để yêu ai đó. Cám ơn, bà nói. Về phần tôi,
tôi chẳng quan tâm giọng bà dường như đột ngột dịu đi
và ân cần, hoặc những gì thất bại và thắng lợi
trong thể xác và tâm hồn đã khiến bà lên đỉnh cơn phê đó –
chỉ là nó vang lên như hi vọng, hi vọng xuẩn ngốc.
(The New Yorker 1/10)
©Time bản tiếng Việt
Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
một đoạn phim cô đọng, về sự sống
Tình cờ trước đây ít lâu, mình muốn chuyển những bài thơ dạng này sang loại phim cực ngắn,nhưng tiếc, chưa biết ai có thể thực hiện điều này
Đăng nhận xét