Thứ Hai, 3 tháng 9, 2007

Four Poems - Vera Pavlova

Bốn bài thơ - Vera Pavlova


Em nghĩ trời sẽ trở đông khi chàng tới.
Từ sắc trắng nhợt không chịu nổi của con đường
một chấm nhỏ sẽ hiện ra, đến nỗi đôi mắt sẽ mờ,
và sẽ lại gần đây trong một lúc lâu, rất lâu,
để sự thiếu vắng chàng tương xứng như khi chàng tới,
và trong một lúc lâu, rất lâu, nó vẫn là một chấm nhỏ.
Một hạt bụi nhỏ nhoi? Một đốm lửa trong mắt? và tuyết,
không có gì nữa ngoài tuyết,
và trong một lúc lâu, rất lâu chẳng có gì,
và chàng sẽ rũ tuyết ở rèm,
chàng sẽ thu được độ lớn và ba chiều kích cỡ,
chàng sẽ tiếp tục lại gần, lại gần hơn nữa...
Đây là giới hạn, chàng không thể gần hơn. Nhưng chàng vẫn tiếp tục đi tới,
giờ quá mênh mông để ước định nữa rồi...

——

Nếu có điều gì đó để khao khát,
sẽ có điều gì đó để tiếc thương.
Nếu có điều gì để tiếc thương,
sẽ có điều gì đó để gợi nhớ.
Nếu có điều gì đó để gợi nhớ,
sẽ có điều gì đó để tiếc thương.
Nếu có điều gì đó để tiếc thương,
sẽ chẳng có gì để khao khát.

——

Nào chúng ta hãy chạm vào nhau
khi vẫn còn bàn tay,
lòng bàn tay, cánh tay, khuỷu tay...
Nào chúng ta hãy yêu nhau thay vì nghèo khó,
hành hạ nhau, dằn vặt,
méo mó, tổn thương,
để nhớ tốt hơn,
để xa lìa bớt đớn đau hơn.

——

Chúng ta giàu có: chúng ta chẳng có gì để mất.
Chúng ta già cả: chúng ta chẳng cần phải vội.
Chúng ta sẽ rũ nhẹ chiếc gối của dĩ vãng,
cời tro than hồng của ngày đang tới,
nói về thứ có ý nghĩa nhất,
như là tia nắng lười biếng nhạt dần.
Chúng ta sẽ nằm xuống để yên nghỉ cái chết vĩnh hằng:
Em sẽ chôn vùi chàng, chàng sẽ chôn vùi em.

(Chuyển ngữ từ tiếng Nga bởi Steven Seymour)

(The New Yorker 30/7 issue)

©Time bản tiếng Việt

Không có nhận xét nào: