Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2007

Untitled

Tôi bất lực
như gió đang đùa nghịch
lớp kính
trong suốt
nhưng không thể bước vào trong
căn phòng đó
mặc dù
không hề có khoá cửa.
Tôi bất lực
nhìn thấy
một bộ lạc ăn thịt người
không chỉ ăn thịt các chiến binh bộ lạc khác (dĩ nhiên)
mà họ - những con thú hoang dã
ăn cả đàn bà, trẻ con, người già, bọn điên, tâm thần phân liệt, Parkinson, giang mai và lậu
do đó
trên người họ
đầy những vết lở loét, mưng mủ, thối hoắc.
Tôi bất lực
khi ý nghĩ về những người-thú ăn tội ác này
liên tục tuôn ra
những tràng chửi thề tục tĩu
Có lẽ
bất lực
là tài sản lớn nhất mà tôi có.

Không có nhận xét nào: