Thứ Ba, 4 tháng 9, 2007

Hands - Jean Sprackland

Đôi tay - Jean Sprackland

Bà tách những lát cá tuyết trên thớt,
nhúng chúng vào bột, thả từng miếng
từng miếng vào cơn bão nóng bỏng béo mầm.
Tôi thấy bà rửa tay,
thật là duyên dáng,

và nghĩ tới đôi tay bà đỡ
vuốt tóc ướt khỏi mặt khi tôi khóc lóc và nguyền rủa,
gọi tôi bé yêu và thổi vào nhiều khí,
cuối cùng kéo mạnh con cá trơn tuột của một thằng con trai.
Nhóc con hoàn toàn câm nín và xanh xao yếu ớt. Bà lấy nhóc ra
và mang cho nó hơi thở,
quấn trong tấm vải trắng. Rồi từ đó
tôi yêu bà như mẹ ruột của mình.

Tôi đứng đây vô ngôn trong hơi nước và giễu cợt,
khi bà làm những góc bệnh viện bằng gói giấy mới của tôi.

(The New Yorker 9/7/2007)

©Time bản tiếng Việt

Không có nhận xét nào: