Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Buồn I

Đêm thở hắt đi
vỡ nát cả khoảng trời buồn tẻ chập chờn đen xạm cả giấc mơ
giấc mơ quằn quại đột ngột thả lỏng buông lơi cơ thể ngập chìm trong cái rùng mình
rùng mình khi đêm chưa rã rượi...
Con cá vàng cô độc
ngáp ngáp giữa thinh không thẳng mình mà đớp
không khí từng đám bong bóng nổi giữa trời vỡ vụn ánh đèn đỏ vi vu lách lội qua khe đá hẹp
rùng mình
lạnh
bắt đầu từ ngay chính giữa ngực
rồi đến móng tay hơi dài, ngón tay gầy guộc, nắm tay và cẳng tay tê
mặt tái trắng, môi tím vồ vập lẫn nhau theo nhịp blast drum
chạy thẳng lên tới óc & dựng vài sợi tóc gáy ngái ngủ dậy
lạnh quá
tia nắng cũng lạnh
chùm nắng cũng lạnh
từng míếng vẩy vàng trên mình lục tục rủ nhau đi sám hối
ở trong miệng những con cá vàng khác và
cả cá chép nữa
mới đầu là mắt trái
rồi đến mắt phải
cá vàng da trơn tuột
ko vẩy
ko mắt
đớp bọt nước miếng mồi thơm mùi tanh
để méo rồi héo
cô độc
mặc xác đồng loại
mặc xác thằng hề

lạnh
ngày hôm nay thật lạnh
điếu thuốc đỏ môi, đỏ tay, đỏ bừng khuôn mặt cũng lạnh
câu chuyện phiếm cũng lạnh
ăn nữa đi & ăn hết đi
ngày hôm nay thật lạnh!

Nỗi buồn lạnh đã đành
Nụ cười lạnh đã đành
Sao lạnh thế nhỉ?
Mặt trời lạnh làm cột điện cũng lạnh mà hình như đến cả dòng chữ "Khoan cắt bê tông" cũng đóng băng, đến con chim sẻ đậu dây điện cũng tự làm vỡ mình thành hạt nước nhỏ, chậm chạp bò lên mặt, lên mắt, lên cả áo ai.

Ừ nhỉ,
keyboard lạnh sao đến điếu thuốc cũng lạnh?

Bông hồng của Luis Jorge Borges.

Đêm nay tường nhà tôi không tay.

3/11/2006

Không có nhận xét nào: