Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Nhớ mày!

From: Hà Nội, mùa đông An Nam khốn nạn
To: Sydney, mùa hè Austraylia vui ấm (đúng không?)
2:45am, Hà Nội, ngày 8/12/2006
Mày!
Hôm nay là một ngày kỳ lạ và tao bắt đầu tin vào duyên phận. Từ bé đến tận bây giờ, tao rất ghét viết thư. Với tao, đó là một món quà xa xỉ hay sự trừng phạt của bố hoặc mẹ đối với thói lãnh cảm và vô tình của tao. Hôm nay là một ngày kỳ lạ và tao bỗng dưng đek ngủ được (một phần là tắm đêm và tóc chưa khô, hehe), repeat bài Nhớ của Gạt tàn đầy từ lúc thời gian trễ nải nhảy lò cò sang mùng 8. Tự nhiên. Rất tự nhiên là tao nhớ đến mày. Repeat bài Nhớ của Gạt tàn đầy từ lúc thời gian trễ nải nhảy lò cò sang mùng 8 cho đến lúc này thì tao đek chịu nổi nữa, chui khỏi chăn và mò ra cái PC để viết thư (nhờ hệ thống cable và thành quả của Thời HIỆN ĐẠI) gửi tới mày. Tự nhiên. Rất tự nhiên là tao nhớ đến mày. NHỚ lắm đấy, người anh em!
Tặng Tạ Hoàng Hà - người bạn (tốt), người anh em (tốt) của tao.
NHỚ
(Trình bày: Fullastray)
(Piano dịu ngọt)
Nhớ
những góc phố chân quen hàng cây
những ký ức bay xa tầm tay
và sẽ
mãi gắn bó như chưa hề xa
dẫu sóng gió đi qua đời ta
đợi chờ ngày về ta ôm trong tay, tim ta mê say...
Với khao khát đong đầy
giữ mãi ước mơ này
dẫu cho bao ngày tháng qua đây
Với ánh mắt mong chờ
với khúc hát năm xưa
cho ta mang nỗi NHỚ ...

Sóng
cuốn lớp lớp trôi xa về đâu
nhắn với gió cho ta một câu
rằng sẽ
giữ mãi mãi trong tim ngày xanh
sống ấm áp bên bao người thân
Ngày về đợi chờ, ta đi trong mơ, quên bao ưu tư...
Với khao khát đong đầy
giữ mãi ước mơ này
dẫu cho bao ngày tháng qua đây
Với ánh mắt mong chờ
với khúc hát năm xưa
cho ta mang nỗi NHỚ ...
(Solo guitar da diết mỏng tang trên nền bass chơi vơi chấp chới)
Mày!
Hẳn mày còn nhớ ông Hải, tiếng Anh giỏi nhất cái lớp trình độ A thổ tả ở trường Ngô Sỹ Liên mà tao với mày đú đởn theo đòi hồi năm I phải ko? Chính ông ý viết lời bài này đấy. Hay nhỉ? Giản dị và âm thầm reo vào lòng tao NỖi NHỚ, mày ah. NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Tao chưa bao giờ tự hỏi quen mày thế nào, chơi với mày từ bao giờ và khi nào thì coi nhau như Anh Em. Mày hiểu giá trị của từ Broz với tao thế nào đúng ko? Mà vứt mịe nó cái thứ tiếng Anh giả cầy mà tao đang phát chán cũng như mày đang phải trực tiếp dùng nó thay tiếng Mẹ đẻ đi. NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Ký ức của tao về mày rất lộn xộn cũng như cái tính khí thất thường của tao vậy. Tao nhớ lắm những ngày đông thật lạnh, tao với mày lại lên Hàng Bông co ro uống trà nóng và ngắm nhìn những cô nàng ĐẸP nhất và NÓNG BỎNG nhất cái xứ Hà Nội nhỏ bé này. Quan trọng: Free. Giờ đây cái ĐẸP thường sánh đôi và quy đổi bằng TIỀN, trong khi tao với mày vẫn thưởng thức mãn nhãn mà duty-free thì thật thú vị, phải không? NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Tao vẫn nhớ những chén Bát Tràng men rạn vỡ phế phẩm đựng một nước trà thật xanh, đặc và sóng sánh mùi thơm hương nhài ướp của cái hàng ven hè góc đường đấy. Tao vẫn nhớ thường xưng con với bà cụ móm mém bán trà ở góc đường đấy, ngã tư đấy. Một ký ức quen thuộc phải không? Giờ đây, thỉnh thoảng tao cũng đi qua chỗ đó và cảm thấy nó xa lạ. Bà cụ móm mém ấy đã được thay bằng một bà trẻ hơn và răng cũng chắc chắn hơn nhiều; chén Bát Tràng men rạn vỡ phế phẩm ấy đã được thay bằng chén thuỷ tinh thường tình như bao hàng khác; nước trà thật xanh, đặc và sóng sánh mùi thơm hương nhài ướp ấy đã được thay bằng một vị đắng ngắt, nhạt màu và lợm giọng. Quan trọng: Không MÀY! NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Thời học sinh, tao vẫn thường trốn học giờ dạy Nghề cái môn Tin vớ vẩn gì đó, cốt để lấy điểm cộng nếu trượt thi Tốt nghiệp PTTH. Khi ấy, tao sẽ sang nhà mày, tự nhiên leo lên tầng Ba, lục tung đống truyện tranh của mày và thanh thản đánh một giấc ngon lành. Khi ấy, mày và thằng Hải kia đang ngoan ngoãn học thêm tiếng Anh ở dưới nhà. Tao vẫn nhớ cái bộ mặt ánh lên nét ngạc nhiên của bà chị gia sư ấy khi thấy tao mặt câng câng dắt xe vào nhà mày sau khi đã bắt đầu giờ học rồi lại mặt câng câng dắt xe ra khỏi nhà mày trước khi giờ học kết thúc. Tao chưa bao giờ suy nghĩ về thái độ của tao lúc đó. Mày có giận không đấy! NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Năm ấy, cũng mùa đông phải không mày? Tao muốn học đàn và tao gọi mày đi cùng tao. Mày cũng chỉ muốn đi cùng tao thôi chứ quan tâm đek gì chuyện đàn sáo đâu, nhỉ? Ấy vậy mà run rủi thế đek nào mà tao với mày đều học, hehe, cái đấy gọi là duyên phận đấy. Và tao bắt đầu tin, thực sự có duyên phận, trong mối quan hệ với mày cũng như một số ít người khác mà tao thực sự coi là bạn bè (không nhiều). Mày học rất khá, tiếp thu rất nhanh, trong khi tao thì lười tập tành và ham mê nhiều thú vui khác. Thế mà cũng trôi qua 2 năm, và cũng 2 năm trôi qua kể từ khi nghỉ học rồi đấy mày nhỉ?
Mày!
Tao nhớ cái buổi chat chit cãi nhau tưng bừng, mk, cãi nhau thì dùng mịe là cãi nhau đi, việc đek gì phải mỹ từ: tranh luận, thảo luận hay trao đổi ý kiến. Những cái đó dành cho bọn đeo mặt nạ tầm thường. Chủ đề: Truyện kiếm hiệp đọc vô lý bỏ con mịe. Hehe. Tao vẫn bảo lưu ý kiến: Truyện kiếm hiệp là một dạng cổ tích mà những nhân vật cổ tích thì dĩ nhiên là khác người phàm rồi. Tiểu tiết. Hehe. Tao đồ rằng thằng con trai nào khi bé con chẳng một lần mơ mình là bậc đại hiệp trượng nghĩa hay chàng lãng tư phong trần tán gái như Don Juan ;)), phải không mày, giống như bọn con gái thủa nhỏ vẫn mơ màng là nàng công chúa mong chờ chàng Hoàng tử Bạch Mã :)). ÔI! Tự nhiên Nhớ Mày quá! NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Tao nhớ ngày tiễn mày lên đường TÂY tiến, tao và mày cởi áo giữa đường trao nhau :)) :"> :P. Còn giữ cái áo đó không? Áo của mày giờ thành thương hiệu của tao trên cơ quan rồi đấy :)), hoa, lá, quả na, quả dứa nhất Ban rồi đấy ^^ hehe. Ah, tự nhiên nhớ cả cô bạn cũng đi tiễn mày mà tao "phải" đèo về nhà ý :)). Cô nàng mà mày trốn tao dắt em ý đi xem biểu diễn Flamenco 2 lần ý :)). Tưởng tao không biết ah, mày đúng là thăng bạn tồi, haha. Tự nhiên Yêu Mày quá! NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Giờ này mày đang làm gì thế? Tao thì đang cô đơn, cô đơn đến mức nào thì cũng không biết nữa. Tao chưa bao giờ trải qua tình trạng này. Tao chưa bao giờ đi một mình, uống cafe một mình, uống rượu một mình nhiều như thế. Hehe, về đi, Tết về đi, mày sẽ lại đến nhà tao ăn cơm Tết cùng gia đình tao vào mùng 2 nhé. Thông lệ rồi đấy! NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Giờ tao chỉ còn nhớ rất không tốt với mày một điều thôi (những thứ khác tao quên sạch rồi, hehe, chắc nhiều quá nhớ đek xuể nhỉ mày nhỉ?). Thuốc lá. Hix, tao chưa bao giờ mời mày hút 1 điếu thuốc nào cả (tất nhiên là sau khi mày hút và cũng quen dần với khói trắng rồi thì chúng ta mời lẫn nhau, nhỉ? :P) Uh, những ngày ngồi mòn mông mòn ghế ở cái quán tệ hại Đinh Tiên Hoàng đấy. Ban đầu là chỉ 4 điếu thuốc Vinataba khét cháy với 2 chén nâu [nóng (mùa đông) và đá (mùa hè) hix, mùa nào thì tao đek nhớ lắm]. Tao 4 - Mày 0. Vài ngày. Tỷ số là 3-1 nghiêng về Hải Xồm. Vài ngày sau, tiền đạo Lão Lão đã có một pha lập công đầy quả cảm, quân bình tỷ số 2-2 cho đội Nguyễn Trung Ngạn. Đội Lò Đúc giận dỗi cương quyết không công nhân tỷ số hoà bất thường này. Thế là 2 đội góp thêm 2k gọi 4 điếu nữa. Kết quả là mày thua toàn diện đấy, nhớ không? Haha! NGƯỜI ANH EM!
Mày!
Uhm, mk, 4:30am rồi, mk, tao phải đi ngủ thôi, mai quần quật như chó cả ngày! Nhanh quá, những ký ức, những kỷ niệm tràn đầy về mày cứ chầm chậm trôi qua trong não bộ của tao như một cuốn phim tư liệu dài dằng dặc vậy :)), haha, vớ vẩn thật, việc đek gì phải văn hoa lá cành vậy phải không, mày? Khi Nhớ, hay nhất, hoa mỹ nhất, tình cảm nhất là khi nói 1 từ đơn giản: NHỚ. Tao NHỚ mày! NGƯỜI ANH EM!
Tao NHỚ mày! NGƯỜI ANH EM!
hì hì, cũng định kết cái lá thư bằng một Hán ngữ sáo rỗng, nhưng như tao viết rồi đấy. Việc đek gì phải thế. Khi nào về, nhớ mua một vài thứ đặc sản bên đó làm quà tặng tao ;)) mà mày biết tao chỉ thích gì rồi đấy! NGƯỜI ANH EM!
Chúc cậu tóc vẫn óng ánh kim, túi vẫn sóng sánh bạc, ...ym vẫn lóng lánh thép nhé ;)) :)) =))! NGƯỜI ANH EM!
Tao
(đã ký tên và điểm chỉ)

Không có nhận xét nào: