Thứ Năm, 27 tháng 12, 2007

To Boredom-Charles Simic

Cho nỗi buồn chán-Charles Simic

Tôi là kết quả những ngày Chủ nhật mưa.
Tôi nhìn thời gian bò
trên trần nhà
như con ruồi bị thương.

Một ngày sẽ dài mãi,
nặn những cục bánh mì,
chờ đợi một nhành
cây xơ xác chuyển động.

Sự im lặng sâu thêm,
bầu trời tối đen đi,
khi Bà đan
với quả len đen

Tôi biết Thiên đường thế nào
trong những phòng học vĩnh cửu,
những thiên thần ngồi như lũ trẻ buồn chán
cúi đầu.

(on The New Yorker 10/12 issue)
To boredom

I’m the child of your rainy Sundays.
I watched time crawl
Over the ceiling
Like a wounded fly.

A day would last forever,
Making pellets of bread,
Waiting for a branch
On a bare tree to move.

The silence would deepen,
The sky would darken,
As Grandmother knitted
With a ball of black yarn.

I know Heaven’s like that.
In eternity’s classrooms,
The angels sit like bored children
With their heads bowed.

Không có nhận xét nào: