Thứ Hai, 24 tháng 12, 2007

Subject, Verb, Object-James Richardson

Chủ ngữ, Động từ, Tân ngữ-James Richardson

Tôi không là bản ngã, không phải toàn bộ
của những trải nghiệm kỳ lạ của anh
chỉ là, một cách dân chủ,
như mọi người nói,
một dạng phòng khách sạn ven đường,
của anh tới tận cùng-
đó là, trong câu.

Ngôn ngữ, thật sự,
không nghĩ rằng của tôi (I’s) quan trọng,
nhấn mạnh, thậm chí trong
những cách phát âm long trọng-
ví dụ như tôi đã đến
tôi đã thấy tôi đã chinh phục-
những âm tiết khác.

Ồ, đấy là một lỗi kĩ thuật,
chắc chắn, vần
rất-rất-mở
nói dối, khóc, Tôi
rất khó để đính chặt
hơn khí ozone
lỗ hổng trên bầu trời.

Tuy nhiên điều tồi tệ nhất là tính khẳng định gắng sức của nó-
Tôi, tôi, tôi-
ai đó hổn hển leo dốc,
mặt đỏ như dấu hiệu ngừng lại,
đã phát hoảng bởi một bác sĩ
hoặc Anh ấy Cô ấy Nó nào đó
đã ngạc nhiên trong tấm gương kia.

(Subject, Verb, Object by James Richardson on December 3, 2007 The New Yorker issue)

I is not ego, not the sum
of your unique experiences,
just, democratically,
whoever’s talking,
a kind of motel room,
yours till the end—
that is, of the sentence.

The language, actually,
doesn’t think I’s important,
stressing, even in
grandiose utterances—
e.g., I came
I saw I conquered
the other syllables.

Oh, it’s a technical problem,
sure, the rhyme
on so-so-open
lie, cry, I
harder to stitch tight
than the ozone
hole in the sky.

But worst is its plodding insistence—
I, I, I—
somebody huffing uphill,
face red as a stop sign,
scared by a doctor
or some He She It
surprised in the mirror.

Không có nhận xét nào: