Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Yêu III

Requiem for a DREAM

tôi mơ ánh mắt em trong lần gặp thứ hai, thật ngơ ngác hay dáo dác (lúc em đeo kính), ờ mà hay là em líêc nhìn tôi khi đang lơ đãng bé bỏng trong vòng tay mẹ nhỉ, ờ mà mặc xác những tính từ xa lạ, dớ dẩn và tầm thường đó đi. Tôi mơ em.
tôi tiếp tục mơ em lại những cảm xúc dạt dào em, ngọt ngào em, cái chạm mình nóng bỏng em, đêm lạnh lùng thu em, không gian chết im lìm em, chỉ tiếng tim tôi em, màn đêm vỡ em, hình ảnh tới em, tôi điên em. Tôi mơ em.
tôi mơ mùa thu qua thật nhẹ, dù gió ướt xước tim tôi hai lần, mùa đông đang tới dần, trong gió ầm tràn trề vội vã, những thanh âm keyboard lanh tanh trong đêm tàn chờ sáng, trong màn sương hư ảo của thời gian và không gian vỡ vụn nhão nhét gặp nhau trong màu đen thần thánh. Tôi lại mơ em.
tôi mơ mình say, say trong những giọt nước (dù là nước máy hay nước cống) mà đâu còn phải là nỗi buồn thường trực lúc 5 giờ chiều khi nắng khẽ khọt len lỏi qua khe mành, đậu vào chén, xuyên vỡ nước, tôi cạn trọn nỗi buồn. Nỗi buồn bã lã chã rơi, rơi hết mất rồi, chỉ còn niềm vui là ở lại, là ở lại, là ở lại. Tôi mơ em.
ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngay mai nữa, khác gì nhau? Buồn, mơ màng và hạnh phúc? Ai cầm, ai cản và ai ngăn được tự nhiên, đóng băng, dẫm đạp và lơ đãng? Tôi mơ thấy mình ngơ ngác, dọ dẫm trền con đường màu xanh, lần tìm những cảm xúc, bắt cóc những cảm xúc, nhốt chặt những cảm xúc, vào tim tôi, trên con đường vào tim em. Tôi mỉm cười như thế này này . Ngố ơi là ngố. Ngớ và ngẩn. Thơ lẩn thẩn. Tôi mơ em.
tôi ngố trước mắt em, trong những dòng cảm xúc lãng mạn, trong những câu hỏi bối rối, trong những câu đùa cợt ỡm ờ. Tôi ngẩn trong mắt tôi, thằng con trai 23 tuổi, chập chững, láo liên nhìn đời khinh bạc, đêm dài chìm đắm trong ác mộng và nỗi cô đơn chẳng rõ ràng và miên man trong những điếu thuốc màu trắng. Ngày này qua ngày khác. Nhưng ngày hôm nay khác, ngày mai khác. Sẽ khác. Vì. Tôi đang mơ.
tôi đang phóng sinh mình, thả linh hồn siêu thoát khỏi những khối hình vỡ nát, những mảng màu trắng, đỏ và đen đùa cợt dầy vò trong những giấc mơ. Những giấc mơ lạnh buốt, co quắp, hiển hiện đầy rẫy những xa lạ, ngơ ngác, cô đơn và dần quen thuộc như chẳng thể tách rời. Nhưng như chẳng thể thôi mà. Tôi xa dần những nỗi buồn lơ đãng, những cột điện, mảng tường điệu đàng thăng hoa những "Khoan cắt bê tông" và "Thông tắc bể phốt". Mơ. Đêm nay tôi không mơ. Tôi làm lễ cầu siêu linh hồn tôi ngơ ngác cho giấc mơ buồn vỡ nát thời gian. Tôi mơ về em.

tôi mơ về em.

Tôi

đóng đinh

giấc mơ

về

EM.

14/10/2006

Không có nhận xét nào: