Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Em. Đêm. Thời gian

Vui. Vui. Vui. Sao lại vui? Có đek gì mà vui? Công việc ngày một thuận lợi? Học hành cũng hòm hòm? Hay đơn giản là do bố và mẹ quá chán nản và mệt mỏi vì đã không còn ôm được thằng con trai duy nhất trong vòng tay ấm áp yêu thương mà ta thì gọi là nước mắt?
Cảm giác nhẹ nhàng xâm nhập lên cái thân thể mỏi nhừ của lối sống vô điều độ của ta. Ánh sáng lan toả trong đêm dài, gió như mát mẻ hơn, ta cảm thấy dễ ngủ, ngoan ngoãn hơn, tỉnh táo hơn. Bật cười khi đã 3h sáng. Hi vọng không phải thần kinh hoang tưởng của thuốc lá và bóng đêm đem tới. Hi vọng cũng không phải thứ triết lý không rẻ tiền nhưng cũng không thiết thực mà ta đang đau đầu nhồi nhét và chửi bới. "Ta tư duy là ta tồn tại". Mép nhếch lên một góc 25.30 độ tạo thành khẩu hình một nụ cười mỉm. Thời gian. Thời gian. Ta muốn níu kéo thời gian này, thật dài và thật sâu. Mệt mỏi. Mệt mỏi trong xúc cảm từ bao lâu nay dường như bắt đầu cất tiếng nói nhẹ nhàng, mớn trớn, vuốt ve lấy cái thân thể mỏi nhừ của lối sống vô điều độ của ta. Thời gian. Đêm. Em.
Lần đầu tiên trong đời ta viết thơ tình.
Ngượng đỏ cả mặt.
Lần đầu tiên ta viết thơ tình.
Ngày như ngắn lại.
Lần đầu tiên viết thơ tình.
Ta ngơ ngẩn như thằng ngố.
Lần đầu tiên thơ tình.
Đêm không còn màu xám và buồn như thế.
Lần đầu tiên thơ.
Đứa trẻ con trong ta lên tiếng.
Lần đầu thơ.
Khẩu hình nụ cười tươi.
Thơ.
Ta DELETE ngay khi nó ra đời.
Lại khẩu hình nụ cười tươi. Lâu lắm rồi, mới lại có một ý tưởng ngộ nghĩnh. Tự nhiên lại chộp được cái mớ vừa nhét vào đầu mà chỉ chực thò chân để tuột. "Tính ba chiều của không gian và một chiều của thời gian. Không gian có ba chiều: rộng dài và cao. Thời gian có một chiều: Quá khứ-Hiện tại- Tương lai. Lưu ý rằng sự vật bao giờ cũng có sự thống nhất giữa không gian và thời gian". Ừ, cụ Lenin nói chí lý bỏ mịe ra, trừ việc cụ đek nói về những thứ mình muốn biết. EM.
EM sợ một mình đối diện mùa thu?
Giờ ta không còn cảm giác đó nữa, trong thời gian này, ta hoang tưởng, ta mê mệt, ta man mác những nỗi buồn, những lời nói vô nghĩa từ đầu đến cuối, từ nãy đến giờ. Đúng vậy, đặt sự việc (sự vật) mà ta trải qua trong cái không gian nhỏ bé và thời gian hãn hữu. Thật đẹp. Thời gian. Con gà và quả trứng. Thời gian. Ta muốn giết thời gian. Chất và lượng. Ô hô, ta đang trong giai đoạn quá độ chăng. Hay đơn thuần là ta hoang tưởng. Hay đơn thuần là ta ngộ nhận. Bật cười.
Mà thôi.
Đi ngủ.
Mai là ngày mới.
Thời gian là vô tận và bất tử. Ta giết ngươi hôm nay. Ngày mai người giết ta còn khổ đau vạn lần.
EM. Ta tưởng tượng một khẩu hình.
19/9/2006

Không có nhận xét nào: