Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Yêu II

Bỗng trời kia đổ sụp
nổ lụp bụp
cay
cay
[chua] và
như nhỏ giọt
thẳm sâu
một nỗi buồn


Ta muốn

ta muốn
ôm tất cả nỗi nhớ
nỗi nhớ về hình
và bóng ai
trải dài
trên những bức tường
bóng ai loang lổ
khắp những nẻo đường
mà cũng chẳng biết là
thật gần hay
xa xăm nữa

xa quá, hình như là rất xa, rất xa, rất xa ta đi trọn ngày mà không tới
đi trọn đêm mà không tìm được

Ta vẫn chờ
đợi hình bóng ai
dừng lại
đứng chung
hình bóng ta
loang lổ
trên tường
trên con đường
dài
và xa
mà ta chẳng biết

Mệt và mỏi quá, nắng và mưa quá, thất [mất mát]] và thường [tầm thường] quá

Có lẽ ta mộng du, ta chơi với lá và ống bơ quá đáng
để nay

bóng ta
lại loang lổ
nơi góc tưòng
một mình.

Dự cảm, đơn giản, phức tạp.

Ta linh cảm một niềm tin không còn đẹp
Ta nghĩ giản đơn mà hoá thành phức tạp
Phức tạp thật không? Hay ta ngộ nhận và
không nghĩ
không hiểu
cho hình bóng ai
loang lổ
trên tường.

Mệt nhỉ. Đi ngủ thôi. Nhưng ngủ được không. Ngủ đi. Nhưng không muốn ngủ. Ngủ đi mà. Ừ, ngủ. Ngủ dậy là ngày mới. Một ngày [buồn không] mới.
[mất] Ngủ rồi.

29/9/2006

Không có nhận xét nào: