Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

ngày như vắng em

tôi đã cố hết
sức để
làm vừa
lòng những người
mà tôi mệt mỏi
khi phải chán nản
mà thốt
những câu cảm
thán vô
nghĩa như
"Trời hôm nay vừa bớt lạnh rồi anh/chị ạ! Nắng vừa lên cũng vơi bớt nỗi quạnh hiu!"
Những câu
vô nghĩa
như thế
lặp lặp lặp
đi lặp lặp lặp
lại mỗi ngày
có làm cho người ta
thích mà xích
gần nhau hơn không?

Ừ thì ta
đã quá chán
và nản
lòng mỗi khi
gặp gỡ với
nụ cười thoáng qua
như hình bông hoa loa
kèn đồng gỉ sét
nở héo hắt
trên đôi môi
khô cong thỉnh
thoảng cong lưỡi liếm
cho ươn ướt
rười rượi
nỗi buồn
buồn tình
buồn yêu
buồn ghét
buồn đau
buồn đủ thứ có thể gọi là
không mang lại
một niềm vui
nào

Ôi em!
Anh nhớ những ngày nắng
nhớ cả những ngày không nắng
giá như
mặt trời ngừng đỏ
chỉ đủ tỏ
gương mặt
bàn tay
mái tóc hây hây
màu nắng
trắng
đường
Ôi em!
Giá như...

giá như cánh cửa diệu kỳ kia
hoang tưởng
lạc lõng
chuông gió
không cần có
gió
đọng giọt
như tinh cầu
không hình cầu
mà hình
ngôi sao màu nâu
và trăng sớm
rung rinh
Ôi em!
Ngày qua mau và
ngày cũng thật chậm
rãi
bàng hoàng như ngày
hôm qua
nắng mới vừa
lên lay lắt
qua khung nẹp
cửa hẹp
đẹp và xanh
mướt
Ôi em!
Ôi em!

Giá như
cánh cửa kia
không phí hoài tuổi trẻ
mơn mởn như
gió nhẹ
chao đảo sao
và chao đảo trăng
một thoáng
một thoáng thôi
xin em
xin em Seherahjad diệu kỳ
giấc mơ
ngàn ngày không-lẻ-một
chỉ có chân
thực giá
trị khi cánh
cửa kia
không khép bao giờ
Ôi em!
Ôi em!
Ôi em!

Ngày qua mau nhưng cũng như thật chậm!
Ngày như vắng em!
như vắng em
như nắng
trắng
đường!

Ôi em!
Ôi em!
Ôi em!

6/4/2007

Không có nhận xét nào: