Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Buồn II

Dạo này rơi vào trạng thái chán chường triền miên, hết hắt xì vang động từ nhà đến cơ quan rồi lại từ cơ quan đến trường đến nỗi bị classmate đuổi về vì sợ lây sang vợ con nhà nó hix đại bi kịch, đành để nước mũi chảy ròng ròng, ngửa mặt lên trời cười khành khạch. Mùa thu Hà Nội khốn khiếp! Thời tiết xứ An Nam khốn khiếp! Căn bệnh viêm xoang mãn tính khốn khiếp! Hôm nay hết hắt xì thì lại chuyển sang ho. Ho rũ rượi, cầm điếu thuốc vừa rít vừa ho. Khói trắng ngặt vừa phả ra đã bị hơi ho thối hoắc thổi bay biến mất tăm tích. MK, triệu chứng cúm gà, đã thế là còn ăn lẩu gà. MK, H5N1 thật rồi! Đâm vài chén barca-barcadi, vài ly-ly Hà Nội lưng lửng Sài Gòn lùn tịt rồi mà vẫn ho. Có lẽ hết cứu rồi! Phổi trắng! Lòng phèo trắng dã. Đêm cũng trắng ngà như Davidoff.
Zời ạ, biết nghe gì bây giờ. J-Pornstar tẹt ga chán phèo những scenes hoang dại giả tạo nhàm chán. Fvkin' Sinners. God rõ ràng hates us all (cái này thì công nhận)
Estrada. Mk, tiếng đàn Espana của F.Lorca văng vẳng. Hơ hơ siêu thịt 7 phần lạc 3 phần gân ở dưới là con lừa kéo xác chết.
Nghe gì bây giờ? Điên mất. Chẳng nhẽ zời hiu hiu lạnh, khoả thân trong chăn thờ ông vải nghe Slayer giã như thằng mất trí. Tự nhiên lại nhớ đến món nợ chầy cối Ngũ Hành Sơn. Chó đá. Hix, mà dạo này dùng từ bi kịch hơi nhiều, có khi vận đen nó ám chăng? Năm hạn có khác, phải gọi là bất lực.
Khù khụ khù khụ. Đêm hôm nay tĩnh lạ, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng quạt phe phé, tiếng đóng gạch đâu đó vang vọng từ đầu phố vẳng ra một cửa sổ khép hờ mỏ toang hoang chẳng hạn. MK, ho lao thối phổi mất thôi. Thỉnh thoảng tĩnh trí, dắt lựu đạn vào cạp quần đi bát phố há há... như tối nay này. Có lẽ thần khải không đến cùng ông Boóc-hết (phiên âm tiếng A-me-ri-cơ Atinh tinh thì vậy không hiểu mấy anh ANH thuần khiết máu Âu Lâu thì sao )hì hì
Thôi không lan man tả tình tả cảnh tức cảnh sinh tình, thừa tình sinh linh tinh nữa Nhớ em ghê gớm, chẳng nhẽ nửa đêm vác CD player đến cửa phòng nàng hát nhép, khéo lép bép chưa được vài câu lại chả bị đáp đến vài cái dép dẹp cả mẹt. Ơ mà dạo này cũng đang chán đi đôi dép cũ. Mùa đông đến nơi rồi, chắc độ 2 bước nữa thì sập cửa. Hai-mấy năm chưa từng nhìn thấy cây ngô đồng, chả biết thiên hạ cộng tri thu là thế quái nào. Lạ thật đấy! Chỉ một cái lá vàng mà báo động cả làng cả xóm cả tỉnh cả thành phố. Gớm chết, hãi mấy ông/bà nhà thở ra thơ, chỉ một cánh gián bay lả lướt cũng tán thành một cánh chim đại bàng hùng hổ bay miết được. Có mà lòng ông/bà héo vàng tàn úa bỏ mịe ra nhưng xí hổ đọc Mãnh cọp cuối cùng của tôi nên vin vào cớ vàng rơi thu mông mông thì có. Gớm chết, hương thời gian lanh tanh tanh thì có hé hé... tục tằn hết nhã ca đàn xướng cái đek j.
Dạo này cái gì cũng trồi sụt, mắt tèm nhèm, mũi miệng phản bội. Chà, không dưng nước mũi đắng ngắt dọc theo nhân trung vào miệng. Không hiểu có cùng mê lộ với nước mắt không nhỉ? Ngơ ngác đấy.
Em rõ ràng là hiện hữu...
Không. em rõ ràng là cách ta một khoảng thời gian chầm chập
Mắt em rõ ràng ánh lên tia long lanh qua ly-ly beer vàng đục
Em rõ ràng là phi lý...
chả hiểu thế nào nữa, phi lý là không thể diễn dịch một cách lôgíc, hay tư duy suy thoái nửa mùa. Nhưng rõ ràng thời gian ta có, i-li vàng ươm ta thừa sức mua để chuốc cho mắt say mèm, mà sao vẫn thấy sợi tóc em đọng cặn đáy chai. Phi lý, thời gian cũng phi lý tuốt. Mùa thu rõ ràng là phi lý. Chỉ có đêm là thành thực, luôn bịt mắt ta khi không muốn nhìn, vọng tiếng rải guitar hợp âm Mi thứ thiêu đốt modem nóng rực.
Quá lố rồi. Chợt thấy sự khiếm khuyết phi lý ở gương mặt J-Pornstar lạ hoắc kia.
Rõ ràng la thiếu sự phi lý, khiến nàng không có thực...
Estrada.
Tôi ghét ông như tôi thù ghét Louis Bunuel và Salvador Dali.
Ah có thêm một ngoại lệ, tôi thậm ghét Maya Deren, Fvkin' Jews!
(Hết xen cuối, đóng kịch, hạ màn)
(khán giả vỗ tay ngơ ngác nhìn dàn nhạc chơi bản 4'33" của John Cage hố hố thô lỗ thật, rõ ràng phi lý quá mức)

19/9/2007

Không có nhận xét nào: